The Mixed Tape (Chapter 14)
Tác giả: MakesGoodChoices
The Mixed Tape (Tập 14)
Dịch sang tiếng Việt bởi Khánhh Vi
If you’ve been alone in the dark blue
If you’ve been alone you’ll know
Beca cảm nhận được những tia nắng mặt trời đang chiếu rọi lên người mình từ phía chiếc cửa sổ đôi quá khổ của Chloe. Chloe thường xuyên nghe những lời phàn nàn của Beca về chiếc cửa sổ, nhưng Chloe lại yêu thích nó bởi nó tôn vinh lên cái đẹp của những tia nắng mặt trời. Beca không thể tin được buổi tối hôm qua tuyệt vời đến mức nào… nhưng cái cảm giác ấy một lần nữa lại nhói lên trong lòng cô. Hôm nay Chloe sẽ rời đi. Cô cố gắng mở mắt và thích nghi với cái chói chang của tia nắng mặt trời và dần cảm nhận được điều gì đó từ chiếc giường cỡ queen-sized. Nó trống rỗng và lạnh lẽo…điều đó cho thấy Chloe đã rời đi.
‘Chloe…?’ Beca cất cao giọng nói để tìm kiếm cô gái tóc đỏ.
Cô ngồi dậy và nhấc tấm chăn ra khỏi người để lộ ra một cơ thể lõa lồ và cất bước đi khắp căn hộ để tìm kiếm mặt trời duy nhất của riêng cô vào buổi sáng sớm.
Cô biết rằng Chloe không thể nào vừa dậy đã đi luôn được, bởi cả khu ký túc xá vẫn chưa thức giấc…
Cô đảo mắt nhìn qua chiếc bàn ở đầu giường và nhìn chăm chú vào tấm giấy ghi chú được ghim ở đầu giường. Trên đó có ghi tên của Beca với một vài hình vẽ nguệch ngoạc và trái tim bao xung quanh. Cô nhấc nó ra và đọc một cách chăm chú.
Cậu thực sự nghĩ là tớ sẽ không rời bỏ cậu vào sáng hôm nay, phải không? Cậu biết tìm tớ ở đâu rồi đó… Đêm qua quả là một đêm tuyệt vời. Tớ yêu cậu.
Xoxo, Chlo
Đọc nó xong, Beca không khỏi nở một nụ cười. Cô biết Chloe sẽ ở đâu, tại quán cà phê của cả hai người. Đúng vậy, hôm nay là buổi sáng Chủ Nhật, và cũng như mọi ngày Chủ Nhật khác họ đều hẹn gặp nhau tại quán cà phê này.
Beca nhanh chóng mặc chiếc quần bò của mình từ tối hôm qua và khoác trên mình chiếc áo của Chloe kể từ khi chiếc áo của cô biến mất <<và thủ phạm là ai thì ai cũng biết :v>> và chạy thật nhanh ra khỏi nhà.
Beca cố gắng không nghĩ đến chuyện tại sao Chloe lại rời đi sớm như vậy mà không đánh thức cô… Cô cũng ngăn không cho bản thân nghĩ đến chuyện phải nói lời tạm biệt đến Chloe như thế nào, đặc biệt là sau buổi tối hôm qua.
Cô rẽ ngoặt ở ngã tư phía trước và đặt chân đến quán cà phê mà cô thường ghi nhớ mãi trong lòng, nơi mà lúc này đây cô bắt gặp cảnh tượng mà mình chưa bao giờ nghĩ đến…
————————————-
Đối diện bức tường gạch, cô nhìn thấy Chloe đang quay lưng lại với cô và nhìn vào bức vẽ trên đó một cách chăm chú….
‘Hãy giữ tôi ở lại’ Beca cất cao giọng nói, trước khi nhận ra được rằng cây cọ vẽ đang ở trong tay Chloe.
Chloe trông thật hoàn hảo khi khoác trên mình chiếc áo phông trơn của Beca, chiếc quần rộng lùng thùng, và mái tóc của cô ấy được búi lên một cách lộn xộn, và ngay khi cả người cô đều dính màu vẽ, cô vẫn toát lên một vẻ gì đó thật đẹp.
‘Chloe….Tất cả những thứ này là sao?’ Beca cất tiếng nói một cách chậm rãi và cô nghe được tiếng cười khẽ của Chloe.
‘Ừ thì, tớ nhận ra những cái này đậm chất Pacey và Joey… Nhưng tớ phải làm điều này.’ Chloe xoa xoa hai cổ tay một cách đầy lo lắng và bước dần đến chỗ cảu Beca.
‘Pacey và Joey là ai cơ?’ Beca đáp lại một cách đầy lo lắng và một lần nữa ngước mắt nhìn dòng chữ trên tường…Hãy giữ tôi ở lại. Chloe muốn cô giữ cô ấy ở lại sao ?
‘Chúa ơi, cậu nghiêm túc chứ ?! Tớ đã nghĩ điều này sẽ thật lãng mạn. Cậu giống như một tên ngốc khi không biết đến Dawson’s Creek…’ Chloe nói với ý định làm cho bầu không khí bớt căng thẳng hơn nhưng kết quả lại là phản tác dụng. Câu hỏi chìm sâu vào sự im lặng.
‘Tớ không có quyền gì yêu cầu cậu ở lại Chlo ạ… Điều đó thật không công bằng đối với cậu. Vì thế tớ sẽ không làm điều đó…’ Beca vừa nói vừa dựa người vào lưng Chloe.
‘Cậu không muốn tớ ở lại sao ?’ Chloe đưa tay lên xoa đầu Beca.
‘Đương nhiên là tớ muốn. Tớ muốn ở bên cạnh cậu, mọi lúc. Hàng ngày. Hàng giờ. Hàng phút… Nhưng đây là cơ hội tuyệt vời dành cho cậu và tớ sẽ không là người duy nhất níu kéo cậu khỏi đó. Tớ không phải là loại người như vậy….’ Những giọt nước mắt một lần nữa lại rơi xuống dọc hai má cô.
‘Nhưng cậu là người của tớ rồi mà, Beca. CẬU LÀ CỦA TỚ.’ Chloe bắt đầu thể hiện rõ cảm xúc của mình. Beca ghét nhất khi mà Chloe phản đối cô khi mà tất cả những điều cô làm đều là vì muốn hai người có thể ở bên cạnh nhau.
‘Và cậu là của tớ.’ Beca nói bằng một giọng kiên định. Cô nắm chặt lấy bàn tay Chloe đang cố gắng lau đi những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt pha lê xanh của cô. Cô hiểu được rằng, giữa họ, không thể nào tồn tại người thứ ba.
‘Vậy như, nếu cậu không muốn để tớ ở lại…. Liệu tớ có thể ích kỷ một lần và yêu cầu cậu đi cùng với tớ được không ?’ Chloe đặt câu hỏi một cách dè dặt. Beca suy nghĩ trong một phút, và cô nhận ra rằng…. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, sau tất cả. Khi Amy đặt câu hỏi tương tự như này và muốn biết ý kiến của cô từ hôm qua, cô nghĩ rằng có lẽ mình nên trả lời ngay lúc đó. Và lúc này đây, câu trả lời của cô sẽ là…
‘Được thôi.’ Beca đáp lại một cách vô tư.
‘Thật sao ?’ Chloe không thể tin được.
‘Thật.’ Beca nở nụ cười, ‘Tuy nhiên, cậu đã hoàn toàn phá hỏng chiếc áo phông của tớ, Beale ạ…’
‘Xin lỗi babe. Tớ dùng nó để tăng thêm hiệu ứng mà thôi. Mọi chuyện giờ đây thật là tuyệt vời !’ Chloe một lần nữa đưa tay quệt giọt nước mắt trên khuôn mặt Beca và để lại dấu vết màu đen trên mũi cô ấy.
‘Chúa giúp tôi….. Tại sao tôi lại đi yêu con người này chứ ?’ Beca mỉm cười, cô kéo Chloe vào lòng và đặt một nụ hôn lên môi cô.
Vì Chloe Beale, Beca Mitchell có thể làm mọi thứ.
Cô không còn cô đơn trong cái xã hội chật chội này nữa…
Hết.