Với ba bộ phim tham gia tại Liên hoan phim Sundance năm nay, Anna Kendrick có lẽ là diễn viên bận rộn nhất ở Park City, điều đặc biệt là cả 3 phim này đều công chiếu trong cùng một đêm: Happy Christmas, The Voices và Life After Beth. Một buổi tiệc khuya ăn mừng đã được tổ chức vào đêm hôm ấy, ngày hôm sau chúng tôi bắt gặp Anna và cô ấy đã đồng ý thực hiện một bài test về cá nhân không hề chuẩn bị trước, sau đây là những phần nổi bật nhất của bài test:
GQ: Lần cuối cùng bạn khóc là khi nào?
Khi em quay xong phim Into The Woods vào hồi tháng mười hai năm ngoái. Em đóng vai Cinderella. Đạo diễn Rob Marshall có lẽ là người tốt nhất trên thế giới, cứ mỗi lần có diễn viên nào hoàn thành xong tất cả các phân cảnh của mình, dù vai lớn hay vai nhỏ, chú ấy đều có một bài thuyết trình hết sức kinh ngạc trước đông đảo đoàn làm phim. Vai Cinderella là một vai diễn có thử thách phức tạp và người đóng vai đó phải có trách nhiệm rất lớn – làm cách nào mà bạn mang lại cảm xúc một cách chân thật cho một nhân vật từ trong câu chuyện cổ tích ra? Em là một người giàu cảm xúc, đặc biệt là khi em đứng trước đám đông – cho nên tốt nhất không nên mời em lên phát biểu tại lễ cưới 🙂 Chú Rob thì lại quá tốt bụng và có khả năng ca ngợi người khác. Em thì khó lòng mà cầm được nước mắt. Em chỉ tự bảo mình “Đừng khóc nha, đừng khóc, đừng khóc”.
GQ: Giờ bạn sao rồi, hỏi thật lòng?
Ngay lúc này em siêu-mệt luôn. Hôm qua là một ngày tuyệt vời, vì có ba phim em tham gia diễn xuất đều được công chiếu hết. Nên tối qua, em dự bữa tiệc ăn mừng. Đoàn của Happy Christmas và Life After Beth kết hợp với nhau làm chung một bữa tiệc, tất cả những gì mọi người muốn làm là nhảy. Cho nên chân em bị phồng rồi đây.
GQ: Động tác nhảy đẹp nhất mà bạn có?
Em cứ nhảy tưng tưng thôi. Giống như con thỏ vậy á (I’m like a fucking bunny). Em không biết đó có phải là một kiểu nhảy chính thức không nữa nhưng mà cứ gọi tên nó là Bà Tưng (Miss Bounce-A-Lot)
GQ: Toàn bộ mọi thứ diễn ra thế nào rồi?
Giờ em thấy mình chả được nghỉ ngơi tí nào. Em ghét khoảng thời gian này nhất trong năm, vì mình vô cùng bận rộn với tất cả các buổi công chiếu phim và các sự kiện liên quan, nhưng chẳng ai làm phim cả. Em nôn nóng chết đi được, em chỉ muốn đóng phim thôi.
GQ: Nụ hôn đầu đời của bạn là khi nào?
Em còn nhớ là em đã thử một nụ hôn kiểu Pháp (French Kiss: môi + lưỡi) tại hội trại Bible, lúc đó em 12 tuổi và bố mẹ cho em tới đó. Em nghĩ “Ôi không, đúng là lung tung cả”, em không biết sau này lớn lên liệu em có thể đối phó với chuyện này không nữa. Mới đầu thì làm được về mặt lý thuyết thôi nhưng dần dần em cũng biết được vài điều.
GQ: Nếu bạn viết tự truyện thì bạn đặt tên nó là gì?
Nấm lùn di động. Em cao có 1m57 thôi. (Vertically Challenged. I’m only 5’2″.)
GQ: Điều gì thú vị nhất mà bạn từng khám phá ra?
Một buổi sáng em thức dậy và tìm thấy một lời ghi chú mà em đã viết cho chính mình lúc em say rượu, nhưng mà chữ em viết sai ngữ pháp tùm lum, em vẫn chưa giải mã được nữa. Đó có thể là những gì em nghĩ, những gì em cảm thấy là khẩn cấp nên em mới viết lại mà em lại không đọc ra, nên em tức điên.
GQ: Quyết định nào khó khăn nhất mà bạn từng đưa ra?
Mua nhà. Cả một năm trời em đi săn lùng nhà, và điều đó rất căng thẳng. Ai từng mua nhà là biết. Mình muốn tìm một nơi có môi trường sống tốt nhưng mà rất khó tìm vì mấy tay bán nhà rất hăm hở làm em sởn cả gai ốc, đi đâu cũng gặp họ. Rồi mình nghĩ kiểu như là “Ôi, căn nhà này có môi trường không tốt” và sau đó mới nhận ra là “Khoan đã, chỉ là do mấy tên này làm mình thấy ghê thôi”. Phải mất một thời gian em mới giải quyết xong vấn đề.
GQ: Bạn có thường trở nên xấu tính không? (How often do you go to the dark side?)
Đó là một cuộc chiến dai dẳng, anh ạ. Em phải đi theo hướng tích cực vì có lúc mình bị đối xử không tốt, có lúc mình đối xử không tốt với người khác, đó là một khía cạnh trong tính cách của em. Có đôi lần em dành tình cảm thật thà và chân thành cho mọi thứ.
GQ: Một trong những người mà bạn yêu thích là ai?
Aubrey Plaza. Cô ấy kêu em đóng phim cùng với cô ấy (phim Life After Beth). Cô ấy nói kiểu như “Nè, tui sắp đóng phim thây ma nè, bà muốn đánh nhau với tui trong phim không?”. Và hiển nhiên là em chịu rồi.
Cô ấy là người vui vẻ, là người mà mình muốn cùng trải nhiệm nhiều thứ mới mẻ, bởi vì cô ấy chả bao giờ biện hộ cho người khác biết mình là người như thế nào, em nghĩ điều đó rất đáng nể vì em lúc nào cũng muốn làm người khác hài lòng. Em lúc nào cũng như “Xem nào, người này nghĩ thế nào nhỉ? Làm sao để mình phù hợp đây?”
GQ: Bạn có nickname gì không?
Hầu hết mọi người gọi em là “Banana”, em thích vậy. Anh có thể nghĩ là em sẽ cảm thấy khó chịu với cái nickname đó nhưng mà em nghĩ nó siêu-dễ thương á. Và “AK47” ghi tắt tên của em, em cũng thích cái đó nữa.
GQ: Bạn thích hay ghét hát karaoke?
Em ghét lắm nhưng cho đến khi em đóng Happy Christmas, mấy người trong đoàn phim rủ em đi hát karaoke. Lúc đó em mới tìm thấy chân lý. Chọn bài để hát là cả một nghệ thuật. Mới đầu em chọn một bài không hợp nên hát rất xoàng xĩnh. Nhưng sau đó em chọn “Waterfalls” của TLC thế là thành hit luôn.
GQ: Biết bay hoặc là biết tàng hình, bạn chọn cái nào?
Chắc chắn là tàng hình rồi! Ai mà bảo rằng họ muốn biết bay là họ xạo hết. Tàng hình rất là thực tiễn. Mình có thể ra ngoài đi dạo mà không cần mặc đồ nè. Làm bất cứ thứ gì mà mình muốn. Và em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu mình bí mật theo dõi người khác, quan sát những người mà họ nghĩ là không có ai đang quan sát họ.
Còn việc biết bay thì anh sẽ làm gì với năng lực đó? Điều đó đúng là tuyệt thật đấy nhưng mà lên máy bay thả dù xuống cũng được vậy. Anh mà bay được lúc nào mọi người cũng sẽ nhờ anh chở họ đi bay, vứt hết.
GQ: Rồi, bây giờ đến phần câu hỏi trả lời nhanh nha. Một trong những bộ phim bạn yêu thích?
Phim “The Women” (1939), Wet Hot American Summer và Hot Fuzz.
GQ: Nhạc nền của riêng mình, sẽ là bài gì?
“Brick House” của the Commodores.
GQ: Có hình xăm không? Có nghĩ tới việc xăm một cái không?
Không và không.
GQ: Daniel Craig hay Sean Connery?
Em chỉ hình dung đến cả hai người đó là vui rồi.
GQ: Thời khắc nào trong lịch sử mà bạn muốn tới đó nghỉ mát?
Khoảng những năm 1970. Trước năm đó mọi thứ đều rật tệ đối với phụ nữ. Thật ra thì ước mơ của em là được đến đại nhạc hội Woodstock tháng 8 của năm 69 (Woodstock in August of ’69)
GQ: Thật sự bạn là ai?
Một con chuột sóc (dormouse) bé tí teo trong thể xác của một con người.
GQ: Điều gì khiến bạn hạnh phúc nhất?
Đường (sugar). Em thích nói những gì đó ý nghĩa nhưng mà chân thành mà nói đó là: đường. Bánh nhân hoa quả và Crème Brûlée.
GQ: Trong cuộc sống điều gì mà bạn muốn nhất, bạn hy vọng điều gì?
Em mong lúc nào em chơi trò “Đi tìm kho báu” (scavenger hunts) cũng thắng.
GQ: Câu cuối cùng, lúc bạn cảm thấy mình hèn mọn là lúc nào?
Gần đây nè, em ghé thăm một người bạn tốt của em và gặp đứa con gái 8 tuổi của cô ấy, và cô bé bảo “Cháu có một thứ muốn cho cô xem”. Em đoán được là cô bé tính làm gì rồi và em đoán đúng, cô bé biểu diễn Cups cho em xem, và rất là dễ thương. Xong sau đó vào ban đêm, cô bé nói với đứa em 4 tuổi của nó “Em có biết quý cô này không? Cô ấy rất là nổi tiếng nha. Và cô nổi tiếng nhờ một điều mà thôi.” [Cười] Em còn nhớ cô bé cảm thấy quan trọng như thế nào khi giải thích cho bé em của mình rằng em nối tiếng chỉ nhờ một điều mà thôi (ý nói mợ chỉ nổi tiếng nhờ bài hát Cups) – thậm chí cô bé còn giơ một ngón tay lên và chỉ đến từng người để xem là ai. Em mới nghĩ “Cảm ơn ông trời, ông đã dạy cho con biết con hèn mọn cỡ nào”.
Dịch bởi: Sandwich (AKVN)
Nguồn: GQ Magazine
Hình: Tumblr
1 comment
12 tuổi mà đã thử French Kiss, đúng là con nít quỷ