Blind Love (Chapter 19)
Tác giả: acafuckmylife
Blind Love (tập 19)
Dịch sang tiếng Việt bởi Billie Vũ
Jesse, con có đồng ý lấy Aubrey làm người vợ hợp pháp của mình. Và sẽ luôn yêu thương trân trọng cho đến hết cuộc đời, dù cho có bệnh tật hay khỏe mạnh, đói nghèo hay sung sướng, cho đến khi cái chết chia lìa cả hai không?”
“Con đồng ý.”
“Aubrey, con có chấp nhận Jesse là người chồng hợp pháp của mình. Và sẽ luôn yêu thương trân trọng cho đến hết cuộc đời, dù cho có bệnh tật hay khỏe mạnh, đói nghèo hay sung sướng, cho đến khi cái chết chia lìa cả hai không?”
“Con đồng ý.”
“Ta tuyên bố, kể từ bây giờ, hai con là vợ chồng. Jesse, con có thể hôn cô dâu.”
Các phù dâu và phù rể ngồi tại bàn phía trước trong khi mọi người ngồi xuống, đợi cô dâu cùng chú rể tiến đến từng bàn.
Beca ngồi kế bên Chloe, bối rối tránh ánh nhìn. Việc phải ngồi kế Chloe cả buổi tối đã là cực hình rồi, nhưng sắp tới đây là điệu slow dance. Và chắc chắn nó sẽ đưa sự bối rối lên một tầm cao mới.
Beca nhìn khắp phòng, cô không tìm thấy Tom đâu cả. Anh ta ở đâu? Trước khi cô kịp suy nghĩ gì thêm, một người đàn ông tiến về phía micro và thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thưa quý ông và quý bà, tôi xin giới thiệu với mọi người. Cậu Swansom và cô Swanson!” Mọi người vội đứng dậy chờ Jesse và Aubrey bước vào, tay trong tay cùng nụ cười rạng rỡ. Cả khán phòng vỗ tay khi họ tiến về phía sàn nhảy và vẫy chào mọi người.
Họ chậm rãi tiến về phía bàn của mình. Beca và Chloe vội đứng dậy và ôm cả hai. Trong lòng Beca cảm thấy vô cùng thoải mái khi thấy bạn của mình đang rất hạnh phúc.
Chloe bật khóc khi thấy bạn thân của mình đang vô cùng hạnh phúc. Jesse cầm lấy thành ghế và kéo ra cho vợ mình. Trước khi ngồi xuống bên cạnh Aubrey, cậu nhẹ nhàng hôn cô.
“Cảm giác như thế nào sau khi kết hôn?” Chloe thấp giọng hỏi bạn mình.
“Chả khác gì,” Aubrey cười. Cô nhìn về phía Jesse rồi lại nhìn Chloe. “Thú thật thì có cảm giác tớ yêu anh ấy nhiều hơn so với một tiếng trước,”
“Aw, cả hai người dễ thương thật đấy!” Chloe bỗng hét lên.
“Chúc mừng nhé Aubrey,” Beca nghiêng người sang Chloe. “Tôi thực sự rất mừng cho hai người, và tôi không hề nói chơi đâu. Tôi thực sự rất mừng.” Beca mỉm cười.
“Cảm ơn Beca, những lời cô nói thật sự có ý nghĩa với tôi. Và tôi rất mừng khi hôm nay cô đã có mặt tại đây để chung vui với chúng tôi. Chúng ta bây giờ là một gia đình rồi.” Bre trêu chọc Beca hết nhìn sang Aubrey rồi lại quay sang lườm Jesse.
“Cậu nói với cô ấy rồi sao?” Cô hỏi.
“Sao lại không chứ? Không phải ngày nào Beca Mitchell cũng sến súa vậy đâu,” cậu nhún vai. “Ngoài ra, tớ không có ý định giấu vợ mình bất cứ điều gì.” Jesse mỉm cười rồi nhẹ nhàng quay sang Aubrey, kéo cô vào một cái hôn sâu.
“Đã ghim vào sổ, sẽ không bao giờ kể cho cậu nghe bất cứ thứ gì nữa.” Beca lầm bầm, khiến cho cả Aubrey và Jesse phá lên cười. Trong khi cả ba người nói chuyện thì Chloe lại hướng ánh mắt của mình về phía trước, cố gắng không tập trung vào Beca.
Nói một cách lạc quan là, Chloe chỉ đơn giản là buồn vì thái độ lạnh nhạt của Beca mà thôi. Nhưng cô đã có thể cười đùa cùng Jesse và Aubrey, nếu như cô không nhìn thấy người mình không nên thấy. Phải, là Nancy, người đang ngồi ở cuối khán phòng.
“Tớ nghĩ tớ cần phải đi vệ sinh trước khi đồ ăn tới,” Aubrey nhìn sang Chloe và thấy bạn mình đang chìm trong mớ suy nghĩ. “Cậu giúp tớ được không?”
“Đương nhiên rồi, trách nhiệm của phù dâu danh dự mà.” Chloe cười. Cả hai người vội rời bàn và tiến về phía nhà vệ sinh.
“Ban nhạc mà các cậu đã mời tới ấy, tớ thích lắm,” Chloe mở cửa rồi đợi Aubrey bước vào trong.
“Yeah, Jesse thực sự rất thích họ nên tớ nghĩ đó sẽ là món quà thích hợp cho anh ấy. Thật ra thì đó là ý của Beca. Cô ấy biết rằng Jesse cuồng ban nhạc đó lắm. Vậy nên ngay khi thấy áp phích quảng cáo, Beca đã gọi báo tớ ngay lập tức.” Aubrey mỉm cười. Nhưng nụ cười của cô giữ được lâu khi thấy vẻ mặt buồn bã của Chloe
Chloe giữ cửa buồng mở để Aubrey có thể dễ dàng bước vào trong. Chloe tóm lấy đuôi váy và giơ chúng lên cao để không bị bẩn.
“Vậy, cậu nói chuyện với cô ấy chưa?” Aubrey hỏi, giọng lãnh đạm.
Chloe gật đầu. “Rồi,” cô trả lời, bằng một giọng rất nhỏ.
“Và?”
“Y như tớ đã dự đoán. Tớ dọa cô ấy sợ chết khiếp vào tối hôm đó. Và giờ thì cô ấy muốn giả vờ rằng chẳng có gì xảy ra giữa hai người cả.” Cô thở dài.
“Gì cơ?” Aubrey bất ngờ. “Có vấn đề gì với đầu óc của cô ta vậy?” Cô tức giận.
“Bre, đừng lo lắng về việc đó. Hôm nay là đám cưới của cậu; cậu không cần phải lo cho tớ đâu?” Chloe lùi lại khi thấy Aubrey đứng lên.
“Chloe, tớ không quan tâm hôm nay là ngày gì; tớ sẽ luôn quan tâm đến cậu. Cậu là bạn thân nhất của tớ, là chị em của tớ. Không ai được phép làm cậu tổn thương, không một ai.” Aubrey chau mày, bước ra khỏi buồng. “Liệu cậu sẽ cho cô ta một cơ hội khác không?” Aubrey từ tốn hỏi.
“Bre, thật sự thì tớ không biết nữa. Một phần trong tớ muốn nói đồng ý, nhưng phần kia lại bảo không. Lý trí tớ cứ liên tục bảo rằng cô ấy quá trẻ con và tớ đang phạm một sai lầm cực kỳ lớn.” Chloe nhỏ giọng. “Dù sau thì, đừng lo lắng về nó nữa, đặc biệt là hôm nay. Cậu cứ tận hưởng tối nay và tụi mình sẽ nói về chuyện này vào dịp khác.” Chloe lảng tránh.
Nghe thấy thế, Aubrey chỉ lẳng lặng thở dài. “Được rồi, nếu cậu thật sự muốn vậy.”
“Ừ,” Chloe nhẹ gật đầu.
“Được rồi, tớ sẽ không nhắc nữa.. nhưng chỉ trong hôm nay thôi đấy.” Aubrey nhanh chóng tiến về phía bồn rửa vệ sinh tay mình.
“Này Bre…” Chloe nhẹ nhàng cười trấn an bạn mình.
“Sao?”
“Cậu đã kết hôn rồi đấy!” Cô phấn khích ré lên.
Điều đó khiến Aubrey bật cười. “Tớ biết. Ôi Chúa ơi, chắc tớ chết vì hạnh phúc quá.” Chloe chậm rãi bước theo sau bạn mình ra khỏi nhà vệ sinh.
“Tớ cũng vui lắm,” Chloe đáp. Aubrey có thể cảm thấy có gì đó xót xa trong giọng bạn thân mình. Ngay lúc đó, cô nhìn thấy Beca, đang đứng tại góc phòng trò chuyện cùng Nancy. Không suy nghĩ gì, Aubrey liền đứng lại và quay sang Chloe.
“Cậu giúp tớ một việc được không?” Aubrey hỏi.
Chloe gật đầu. “Được chứ, bất cứ thứ gì,” cô đáp.
“Tớ muốn nhờ cậu đến cửa hàng tiện lợi mua cho tớ vài cái áo mưa,” Aubrey vội nghĩ ra một cái cớ.
Chloe nhướn mày. “Ngay bây giờ?”
“Ừ, ý tớ là không. Hãy mua bây giờ, nhưng để dành cho tối nay. Tụi mình có thể sẽ xỉn quắc cần câu và tớ không muốn đến cửa hàng tiện lợi để mua áo mưa trong cái váy cưới này. Điều đó sẽ rất kì quặc.”
“Bre, đêm nay là tân hôn của cậu. Không nói thì ai cũng biết tối nay hai cậu sẽ có nhiều trò vui mà,” Chloe bật cười.
“Cậu mua giúp tớ được không?” Cô nói, giọng khẩn cầu.
“Được rồi, tớ sẽ làm mà.” Chloe đáp. “Chắc tớ sẽ đi mua luôn đây, trước khi uống cả đống rượu rồi lèm bèm say xỉn,” cô thở dài rồi quay người cất bước đi.
Ngay khi Chloe đi, Aubrey vội vàng tiến về chỗ Beca. Trên đường đi, có rất nhiều người tiến đến chúc mừng cô. Aubrey chỉ mỉm cười cảm ơn họ rồi vội bước đến chỗ cô gái tóc nâu. Cô khều vai Beca để gọi cô ấy.
“Hey,” Beca nở nụ cười khi thấy cô.
“Nancy phải không?” Aubrey hỏi.
“Yeah, nhân tiện chúc mừng cô, trông cô đẹp lắm.” Nancy đáp.
“Cảm ơn,” Aubrey đáp. Mặt cô bỗng trở nên đanh lại khi nhớ ra lý do vì sao cô lại đứng đây.
“Cô có phiền nếu như tôi mượn trong vài giây? Tôi có chuyện cần nói với cô ấy” Aubrey nói rồi giả vờ nở nụ cười.
“Được chứ, cô cứ tự nhiên.” Nancy đồng ý.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là tôi cần hỏi cô về Jesse, ta nói chuyện riêng được không?” Cô hỏi.
“Được chứ.” Beca gật đầu rồi đi theo Aubrey. Cả hai rời khán phòng để ra ngoài.
“Vậy, có chuyện gì sao?” Aubrey quay lại, tặng cho Beca cái lườm sắc như dao khiến cô giật bắn mình.
Aubrey thô bạo tóm lấy cổ áo của Beca, kéo mạnh về phía mình. “Khỉ thật,” Beca hoàn toàn bất ngờ trước sức mạnh của Aubrey. “Cô thả tôi ra được không?” Hai tay Beca ghì chặt tay Aubrey, cố gỡ nó ra.
“Không, cho đến khi cô cho tôi một lời giải thích. Và tốt nhất là cô nên giải thích cho hợp lý vào đấy.” Aubrey bực dọc.
“Được rồi, ý cô là chuyện gì?” Beca nói trong khi vẫn cố gắng thoát khỏi Aubrey.
“Cô nói xem,” Aubrey càng tức giận hơn. Điều đó làm Beca thực sự bối rối.
“Beca, tôi biết cô là bạn thân của Jesse nhưng tôi vẫn sẽ nói điều này, từ tận đáy lòng của mình.” Aubrey buông cổ áo Beca ra và tiếp tục nói. “Tôi sẽ đập cô tơi bời nếu như cô không giải quyết chuyện giữa cô và Chloe một cách rõ ràng.”
Beca nghiến răng. Lẽ ra cô phải biết đó chỉ là cái cớ để Aubrey nhắc đến Chloe. “Aubrey, có gì để giải thích hả? Tôi đã bảo cứ giả vờ như việc ấy chưa từng xảy ra, cô ấy còn muốn gì nữa?”
“Cô ấy không muốn gì khác, ngoại trừ cô. Sao cô cứ phải làm mọi thứ rùm beng lên thì mới vừa lòng hả?” Aubrey thở dài.
Nghe vậy, Beca bật cười. “Cô ấy không thể vừa ở bên tôi, vừa ở bên Tom được. Cô ấy phải đưa ra lựa chọn. Hoặc tôi, hoặc Tom.”
“Cô ấy biết điều đó, đó là lý do tối hôm đó cô ấy chia tay Tom” Aubrey khó hiểu nhướn mày.
“Đợi đã, gì cơ?” Beca bước lùi lại, ngạc nhiên. “Nhưng tôi đã thấy anh ta cầu hôn Chloe mà?”
“Sao cơ? Cô đã ở đó khi Tom cầu hôn ư?” Aubrey bối rối.
“Phải, tôi muốn làm cô ấy bất ngờ. Nhưng khi nghe thấy lời cầu hôn đầy ấn tượng của Tom thì tôi nghĩ đứa như tôi làm quái gì có cơ hội. Thế nên tôi đã bỏ đi.” Beca thật thà đáp.
“Wow cô thực rất ngốc đấy biết không?” Aubrey cằn nhằn.
“Tại sao?” Beca hỏi.
“Vì Chloe đã nói không, cô ấy nói với Tom rằng cô ấy yêu cô. Và khi Chloe gọi cô để kể cho cô nghe thì cô lại lơ cô ấy và.…” Beca bỗng cắt lời Aubrey.
“Khỉ thật, đó là chuyện cô ấy muốn nói tới sao?” Beca dần nhận ra sự thật, rằng Chloe đã chọn cô, chứ không phải Tom.
“Thiệt sao Beca, tại sao cô lại cho rằng Chloe đồng ý kết hôn cùng Tom vag không chịu lắng nghe giải thích từ cô ấy? Chuyện này đã không xảy ra nếu như cô chịu trưởng thành và bình tĩnh nghe Chloe giải thích.” Aubrey bực bội.
“Tôi cần phải nói chuyện với cô ấy,” Beca định chạy vào trong thì ngay lập tức tay cô bị kéo lại bởi Aubrey.
“Cô ấy đến cửa hàng mua áo mưa cho tôi rồi.” Aubrey nói.
Beca nhướn mày khó hiểu trước câu nói của Aubrey. “Bình tĩnh, tôi phải dụ cô ấy đi chỗ khác thì mới nói chuyện được với cô chứ.” Aubrey nói tiếp.
“Khi cô ấy về, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy,” Beca dợm bước đi thì một lần nữa, bị Aubrey kéo lại. “Cô đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều. Chỉ là tôi không biết liệu cô ấy có đồng ý tha thứ cho cô hay không. Nhưng có lẽ cô nên thử, nhưng cũng đừng hy vọng quá nhiều.”
Beca thở dài. “Tôi cần phải thử.” Ánh mắt cô chỉ chằm chằm hướng xuống sàn nhà. Bỗng cô quay sang Aubrey. “Đợi đã, tôi có ý này.”
“Ý gì cơ?” Aubrey hỏi.
“Tôi sẽ cần sự trợ giúp của cô. Và có thể là tôi sẽ buộc phải mượn cô sự chú ý trong khoảng năm phút,” Beca đáp.
“May cho cô là tôi rất quý bạn thân của mình đấy.” Aubrey cằn nhằn. “Cô cần những gì?”
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Chloe để túi đựng áo mưa lại trong xe rồi bước ra ngoài. Thú thật thì, cô cảm thấy biết ơn Aubrey, vì đã nhờ cô đi. Cô không thể chịu được nữa, và sau bữa tối là tới phần slow dance. Cô thực sự không biết mình nên làm gì vào lúc đó nữa.
Cô hít một hơi rồi bước vào toà nhà. Cô tiến vào đại sảnh và mở cửa vào khán phòng, đập vào mắt cô là cảnh Jesse đang hôn Aubrey. Cô mỉm cười lướt qua họ, lòng thầm cảm tạ trời đất khi thấy Beca đã rời bàn.
“Xin lỗi,” một giọng nói vang lên. Chloe nhìn về phía micro và thấy Beca đang đứng đằng sau đó.
Mọi cặp mắt hướng về phía Beca, nhưng cô thì hướng ánh nhìn của mình về phía Chloe khi thấy cô ấy đứng một mình giữa sàn nhảy.
“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Tôi biết việc tôi sắp làm có vẻ khá thô lỗ so với một số người dù cho cô dâu đã cho phép tôi làm việc này. Cho nên một lần nữa, tôi rất xin lỗi.” Ánh mắt Beca vẫn không rời khỏi Chloe trong lúc cô nói.
Chloe bối rối nhìn quanh phòng. Cô thực sự không hiểu Beca đang có ý định gì.
“Có một cô gái ở đây, và tôi đã làm cô ấy tổn thương. Rất nhiều. Thông thường, tôi sẽ không quan tâm tôi đã tổn thương ai cho lắm vì tôi quá quen rồi. Nhưng lần này thì không. Tôi yêu cô ấy, nhưng đồng thời tôi cũng đã tổn thương cô ấy.” Beca nói. Chloe hoàn toàn bất ngờ, tim cô đập liên hồi trong lồng ngực. “Tôi yêu cô ấy” Beca tiếp tục.
Nói rồi cô quay sang phía ban nhạc đang đứng gần đó. “Tôi mượn guitar của anh một chút được không?” Cô hỏi người cầm đàn. Người đàn ông mỉm cười và gật đầu. Anh đưa guitar cho cô, kèm theo là cái nháy mắt. Beca tiến đến chỗ micro và nhìn Chloe.
“Tôi là một người rất khép kín, các bạn có thể hỏi Jesse về việc đó.” Beca nhìn sang bạn thân mình rồi cười. Ngay lập tức, cậu gật đầu hưởng ứng.
“Cô ấy không nói đùa đâu; họ tên đầy đủ của cô ấy ngốn của tôi hết năm năm để biết đấy. Và lần đó là do mẹ cô ấy vô tình nói ra mà thôi,” cậu tiếp lời, bật cười khi thấy biểu cảm không hài lòng của Beca.
“Được rồi, thật ra thì…” Beca một lần nữa nhìn về phía Chloe. “Có một chuyện rằng, trong thời gian rảnh rỗi tôi đã tập chơi guitar đệm. Và tôi chơi cũng khá tốt,”
`”Dù sao thì, sau khi tôi gặp cô ấy, Cupid đã chơi tôi một vố khá đau. Cho nên đại loại là đã cố học một bài hát nói lên những tình cảm của tôi dành cho cô ấy, về việc tôi đã yêu cô ấy nhiều như thế nào. Có thể bài hát này chỉ hợp gu nhạc của tôi thôi, nhưng tối nay tôi muốn đàn bài ấy với hy vọng rằng cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, và để tôi có thể nói lên những tình cảm của mình dành cho cô ấy.” Beca kết thúc bằng một nụ cười.
“Bài hát tên là “Blind love” của Passenger. Vậy…tôi sẽ bắt đầu.” Beca giới thiệu, giọng có hơi ngại ngùng. Nhưng rồi cô lại tập trung nhìn về phía Chloe trong khi các ngón tay nhảy múa trên các dây đàn.
Chloe cắn môi chờ đợi. Cô quyết định sẽ không thể hiện ra bất kì dấu hiệu nào cho thấy cô đã tha thứ cho Beca, không động đậy, cũng không cười nói lời nào. Nhưng Beca thì không quan tâm điều đó; cô rời khỏi sân khấu, tiến về phía Chloe đang đứng giữa sàn nhảy.
Trying to hold a love that wants to go
Is like trying to catch a falling flake of snow,
It glimmers while it can but it will melt between your hands,
You know
Chloe kinh ngạc trước giọng hát của Beca. Beca có một chất giọng thật sự rất tuyệt. Beca vẫn tiếp tục hát trong khi tiên về phía cô.
To keep alive a love that wants to die,
You teach the birds to swim and all the fish to fly,
But gills are made for water, and feathers for the sky,
You know
Oooooh, woah oh oh, oh oh
Oooooh, woah oh oh, oh oh
Tim Chloe hẫng đi một nhịp. Không, đúng hơn là một vài nhịp. Cô không thể ngăn mình nở nụ cười. Beca đã gần như nắm thóp được cô.
To find a love that’s new where do you start,
It’s like trying to find a light switch in the dark,
Falling over mess you left unaddressed inside your heart
Oooooh, woah oh oh, oh oh
Oooooh, woah oh oh, oh oh oh
Oh, oh!
Beca bước xung quanh Chloe trong lúc tiếp tục bản nhạc với nụ cười trên môi. Chloe bất đắc dĩ đảo mắt khi cô nhận ra rằng mình đang khóc. Beca Mitchell, khỉ thật. Bằng cách nào cơ chứ?
Chloe vội lau đi nước mắt của mình trước khi Beca hát đoạn tiếp theo. Trùng hợp đến bất ngờ; từng câu từng chữ của bài hát như được viết riêng cho Chloe, bởi đó chính là những tình cảm mà cô dành cho Beca bấy lâu nay.
But I will find love,
That’s a blind love,
It’s the kind of love I need
Giọng hát ngọt ngào của Beca hoà cùng tiếng guitar. Thật dịu dàng, và thậm chí càng làm bài hát thêm nổi bật hơn.
Oh, well I’ll find love
That’s a blind love,
It’s the kind of love I need
Oooooh, woah oh oh, oh oh
Oooooh, woah oh oh, oh oh oh oh
Oooh oh oh Oooh oh oh oh
Khi bài hát kết thúc, Beca chỉ im lặng đứng nhìn Chloe. Cô gái tóc đỏ hốt hoảng khi thấy nước mắt đang dâng lên trong mắt người đối diện. Nhưng Beca chỉ lẳng lặng mỉm cười rồi lau vội chúng đí.
“Em xin lỗi, Chloe. Em yêu chị, sự ích kỷ và ngu ngốc của em đã phá hỏng mọi thứ. Và thề với trời đất, em không thể sống thiếu chị được.”
Chloe im lặng, gương mặt cô không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khiến Beca lo lắng chờ đợi câu trả lời.
Chloe thở dài. “Em quả là một tên khốn đấy,” cô thì thầm. Beca định đáp lại nhưng ngay lập tức bị cắt ngang bởi người phụ nữ trước mặt. “Nhưng chị lại yêu tên khốn đó, nên em may mắn lắm đấy.” Cô mỉm cười.
Beca thở phào như trút được gánh nặng trong lòng mình. “Em hứa, em sẽ bớt khốn nạn đi, nhưng chỉ là vì chị thôi đấy. Vậy nên chị sẽ cho em một cơ hội khác chứ? ” Cô hỏi đầy hy vọng
Chloe cắn môi nghĩ ngợi, mặt giả vờ nghiêm trọng. Nhưng rồi cô bật cười, vui vẻ gật đầu. “Chị nghĩ là, thêm một cơ hội cũng chả ảnh hưởng gì ai cả.”
Chloe bất ngờ tiến đến, vòng tay ôm cổ Beca kéo cô sát lại gần. Cô nghiêng đầu lại gần và đặt lên môi Beca một nụ hôn. Beca mỉm cười vòng tay ôm lấy eo Chloe, mặc cho cây guitar đang cản trở họ.
Tâm trí Chloe nhảy loạn lên khi cok cảm nhận nụ hôn của Beca. Đây là nụ hôn đầu tiên lúc tỉnh của cả hai, và Chloe có thể nhớ nó một cách vô cùng chi tiết. Cách mà Beca luồn những ngón tay của mình vào mái tóc cô để dễ dàng hôn sau hơn, đôi môi mềm mại của Beca. Hơn thế nữa, chính là ánh mắt chân tình mà cả hai dành cho nhau.
“Chị yêu em, Beca.”Chloe thì thầm rồi hôn Beca khiến cho cô hoàn toàn bất ngờ trước hơi ấm của Chloe lướt trên môi mình.
“Em cũng yêu chị…” cô lầm bầm trong miệng. “Bunbun.” Ngay sau đó, khoảng cách giữa cả hai được rút ngắn bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Và đúng vậy; Beca Mitchell chưa bao giờ tin vào thứ gọi là “tình yêu”, hay là “sự gắn bó”. Kết hôn đơn giản chưa bao giờ là lựa chọn của Beca, và cô vẫn luôn khăng khăng rằng trên thế giới này chả có cô gái nào có thể thay đổi suy nghĩ của cô về việc đó, chưa bao giờ. Nhưng, đó là trước khi Beca gặp được Chloe Beale.