Bài viết từ Vogue: Anna Kendrick’s Oscar Weekend Diary
Và đây, xin giới thiệu với các bạn, phóng viên bấc đắc dĩ của Vogue.com – Anna Kendrick sẽ tường thuật lại chuyến hành trình thú vị của mình trong tuần lễ của giải thưởng điện ảnh Oscar, chúng ta sẽ biết được nguyên nhân tại sao ông trời không được phép mưa tại L.A., tại sao Anna lại ăn burger In-N-Out trong khi cô đang mặc chiếc váy bó sát và đương nhiên là việc cô nàng giới thiệu và trao giải tại Oscar.
Tối Thứ Sáu
Dự báo thời tiết có mưa vào tuần này làm cho mọi người đều lo lắng. Bạn tự nhốt mình trong một căn phòng bưng bít, đơn độc một mình với thế giới bên ngoài trong khi ngoài trời đang mưa rả rít và tự dối với lòng mình là chuyện đó thì có làm sao đâu. Tôi tưởng rằng chúng ta đánh đổi thời tiết đẹp bằng tình hình giao thông phức tạp rối rắm này của L.A. chứ. Rốt cuộc chúng ta được gì? Nghệ nhân trang điểm của tôi – Sara Glick, đến sớm trước cả nửa tiếng đồng hồ và bắt quả tang tôi đang tộng vào mồm một muỗng đầy bơ đậu phộng. Tôi còn không thèm ngừng ăn. Vẫn còn khối thời gian.
Aubrey Plaza đi dự sự kiện cùng với tôi tối nay. Sự kiện đầu tiên là một bữa tiệc của Giorgio Armani và cô ấy đang trên đường đến chở tôi đi. Những sự kiện như thế này họ chỉ phục vụ thật nhiều rượu cùng vài cái bánh gạo với một chút rau ở trên, vì thế cho nên bạn cứ tự nhiên mà nhét thật nhiều calo vào mồm bất cứ khi nào có thể nếu không bạn có thể sẽ ngất xỉu ngay trong lòng đạo diễn huyền thoại Bruce Dern. Aubrey vẫn chưa biết điều đó nên tôi mang theo thêm hai gói bánh Luna (1) cùng với mấy gói Uber (2) của chúng tôi. Vẫn còn khỏe đẹp chán.
Sự kiện của Giorgio Armani được tổ chức tại một cửa hàng trên đường Rodeo Drive (3) và tôi không thể dập tắt cái suy nghĩ hư hỏng rằng liệu mình có nên vơ vét hết đống hàng hiệu đó rồi bỏ chạy hay không. Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã thấy được vẻ tội đồ trên khuôn mặt của mình.
Chúng tôi quay trở về nhà của tôi để tôi thay đồ đi dự tiếp một sự kiện khác: Art Of Elysium. Và vì tôi có đủ áo hoodie, quần thun và dép bông để trang bị cho cả một đội quân nhỏ nên chúng tôi đã tận dụng 20 phút giải lao để mang chúng lên người trong khi vẫn còn đang mặc váy đầm. Đó là giây phút màu nhiệm của sự thảnh thơi.
Tại Art Of Elysium (một buổi từ thiện tuyệt vời để mang nghệ thuật đến cho các trẻ em đang phải nằm viện) nghĩa vụ đặc biệt quan trọng của tôi chính là… có mặt. Tôi tin rằng nếu mình có nhiều kỹ năng hơn thì tôi cũng được họ nhờ vài việc ở đây nhưng mà bạn biết đấy, diễn viên như chúng tôi… khá là vô dụng.
Sau sự kiện đó Aubrey, Adam Devine và Kelley Jakle (hai người bạn diễn từ Pitch Perfect) cùng nhau quay về nhà của tôi và lại quần thun, dép bông được phân phát cho mỗi đứa. Hình như có một ý tưởng kinh doanh nào đó đã được đưa ra, một hội nghị về “Mềm mại và Êm ái” hay đại loại như thế. Nhưng mà để mai tính đi.
Sáng Thứ Bảy
Tôi đến đón Zoe Lister Jone – người bạn cùng đi dự lễ trao giải Independent Spirit với mình, chúng tôi khá khổ sở khi bước đi lạch bạch bên dưới chiếc dù bé tí để đưa cô ấy ra xe. Ngay lúc đó tôi nhận ra lí do tại sao các đấng nam nhi thường được gọi là “hào hiệp” bởi vì họ có đi giày cao gót bao giờ đâu.
Tôi lên giới thiệu đề cử cho giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Jared Leto thắng giải này. Khi anh ấy lên sân khấu, tôi thấy cái danh sách trong tay anh ấy rất dài, tôi tự bảo với mình đứng lâu thế này kiểu gì tôi cũng bị đau chân. Tuy nhiên rất nhanh chóng, bài diễn văn của anh ấy đi từ việc cảm ơn đội ngũ những người đã hỗ trợ mình, luật sư của anh ấy cho tới Pink Floyd, Wayne Gretzky và tất cả những người phụ nữ mà anh ấy từng ngủ cùng. Bài diễn văn rất hài hước và tóc của anh ấy thì thơm tuyệt như mùi đồng cỏ. Cứ như mơ ấy.
Ngồi trong bàn của tôi là người đàn ông quyến rũ nhất thế giới Michael Sheen. Hình như mỗi khi anh ấy lén lút nhét một miếng thịt gà hay bánh mì vào mồm là tôi lại liếc mắt sang kiểm tra. Trông anh ấy có vẻ lúng túng. Chắc là bạn anh ấy không mang theo bánh Luna như tôi đâu.
Rồi sau đó tôi và Zoe chạy qua buổi diễn tập dành cho đêm trao giải Oscar. Đây là thứ kì quái nhất của các buổi trao giải thưởng: Để đảm bảo quay đúng cảnh và đủ thời gian, chúng tôi không chỉ phải diễn tập trước phần giới thiệu giải thưởng mà các diễn viên còn phải đóng vai người được đề cử nữa. Người thắng giải được lựa chọn ngẫu nhiên cho buổi diễn tập này, một diễn viên sẽ lên trên sân khấu và giả vờ đọc diễn văn như là người thắng cuộc. Người thắng giải hờ của chúng tôi nói về những thử thách trong quá trình làm phim và thể hiện lòng biết ơn tới vị đạo diễn của mình. Nó vừa đủ để làm bạn rơi nước mắt, giọt nước mắt sượng sùng và có chút gì đó sởn gai ốc.
Zoe cùng tôi quay trở về nhà tôi: lại quần thun, dép bông, không cần phải nói nhiều.
Vào cái đêm trước ngày định mệnh ấy – vâng, có thể gọi là như vậy – hình như cứ nhân vật có tên trong trang IMDB là có mặt trong căn phòng đó, một căn phòng theo nguyên lý chiếc túi xách của Mary Poppins (4). Tôi vẫy tay về phía Angie Harmon làm như tôi quen biết chị ấy và chị ấy vẫy lại tôi như kiểu là tôi không hề bị điên, điều đó hơi quá so với những gì mà tôi xứng đáng nhận được. Sarah Paulson – quái vật nói nhanh – có vẻ khiêm tốn, chị là người đầu tiên cởi bỏ đôi giày cao gót, phát động phòng trào cho tất cả những người phụ nữ tại bữa tiệc này. “Không bao giờ nữa”, chúng tôi hô hào nhau, tất cả những gì có thể nghĩ bây giờ đó là ngày mai ai càng cao thì mặc đồ càng đẹp.
Sáng Chủ Nhật
Một buổi sáng ấm cúng tại nhà của tôi. Nhờ tới sáu người bạn đến giúp đỡ bạn sửa soạn cho lễ trao giải có lẽ không phải là quyết định khôn ngoan nhất mà ai đó từng làm. Người cùng đi với tôi tới buỗi lễ là bố tôi và các chàng trai đang giúp ông ấy mặc bộ đồ vét lễ phục; từ hồi ông cùng tôi đến dự giải Tony năm tôi mười hai tuổi cho đến nay ông ấy chưa có dịp nào mặc lại lễ phục.
Tôi quyết định bỏ miếng niềng răng (5) ở nhà thay vì phải đem ra rồi lại đặt vào hộp bởi vì tôi là người thanh lịch (và cũng bởi vì cái bóp tôi mang theo đúng là thứ dữ, và nó chỉ nhét vừa một thanh sing gum thui)
Bố tôi ngồi cạnh Bill Murray, một người lịch sự đủ để tán gẫu cùng ông ấy trong chốc lát sau khi tôi tới gặp chú ấy ở hậu trường và đề cập tới việc bố tôi hào hứng thế nào nếu được gặp chú ấy. Bố và tôi dán mắt vào Sidney Poitier, ông ấy đang tán gẫu với Liza Minnelli và chúng tôi ước rằng mình mang theo thiết bị trợ thính của SkyMall để nghe lóm câu chuyện của họ. Tuy nhiên ngay cả khi đang ngồi giữa căn phòng toàn những người nổi tiếng về lĩnh vực điện ảnh như thế này, bố vẫn hào hứng nhất là được gặp Michael Strahan.
Bóng bầu dục lúc nào cũng được ưu tiên.
Cái khoảnh khắc mà John Travolta gọi Idina Menzel là “Adele Dazeem” thật kỳ quặc, bởi vì chẳng cần phải tua lại đoạn đó làm gì, tôi thành thật nghĩ bất kỳ khán giả nào cũng đều thừa nhận rằng họ đều hết hồn khi chứng kiến cảnh đó, KHÔNG ĐỜI NÀO chuyện đó lại có thể xảy ra. Cho đến khi tôi kiểm tra twitter trên đường về nhà thì tôi mới tin đó không phải là điều tưởng tượng. Tôi ở sau sân khấu khi Bette Midler trình diễn và tôi theo dõi bà ấy trên màn hình ở ngoài hành lang. Mới đầu tôi cảm thấy thật tệ vì không được xem trực tiếp, nhưng rồi tôi nhận ra có lẽ đây là cách tốt nhất, bởi vì tôi có thể không kiểm soát được bản thân mình và hét lên “Hát đi cô ơi!” hay “Bay lên luôn!” nếu tôi xem trực tiếp dưới khán đàn.
Tôi chạy về nhà và đổi váy để đi dự buổi tiệc Vanity Fair bởi vì tôi là kẻ may mắn nhất còn sống sót (ý tôi là, tôi không bận rộn như em Jennifer Lawrence, người mà bất kỳ đàn ông, đàn bà hay đứa trẻ nào cùng đều muốn gặp ngay lập tức. Mái tóc đó! Bộ ngực kia! Hợp đồng với Christian Dior! #workbitch). Phần áo bó ở trên của chiếc váy này thật tuyệt nhưng nó khiến tôi cảm thấy nuối tiếc những bữa ăn kiêng (6) mà tôi có trong đời từ khi tôi lên mười tuổi. Nhưng điều này vẫn xảy ra.
Cái váy quá nặng như một cái áo giáp vì vậy dĩ nhiên là tôi cố gắng chống cự. Vì vài lí do nào đó mà Jason Statham (7) không bị sập bẫy.
Tôi thẳng về nhà, và năm nay đôi chân đau nhói này khiến tôi về nhà sớm và tỉnh táo thêm nửa tiếng đồng hồ. Nhảy nhót để vượt qua cơn đau rõ ràng không phải là chiến lược tốt. (8)
Sáng Thứ Hai
Chân tôi vẫn còn ê ẩm, nhưng tôi đã hào hứng với bữa ăn kiêng sáng nay của mình. Tôi đoán bạn chỉ ghét ăn kiêng khi bạn mặc trên người một chiếc váy bó sát thôi, vì vậy năm sau tôi sẽ mang theo bánh kếp (9) và quần thun.
Dịch bởi: Sandwich (AKVN)
Nguồn: Vogue
Chú thích của người dịch, giúp bạn dễ hiểu hơn:
(1) Luna: Bánh dinh dưỡng
(2) Uber: Bánh trái cây
(3) Rodeo Drive: Đường này nổi tiếng toàn hàng hiệu đắt tiền
(4) Túi xách của Mary Poppins: kiểu như túi thần kỳ của Doraemon
(5) Miếng niềng răng: Invisalign
(6) Ăn kiêng (carb): ăn tinh bột và rau củ
(7) Jason Statham: diễn viên chuyên đóng vai hành động
(8) Giải thích chỗ này một tí: Vì chân đau nên phải về sớm chứ không mợ còn ở lại ăn chơi nhảy múa
(9) Bánh kếp: pancake