Blind Love (Chapter 15)
Tác giả: acafuckmylife
Blind Love (tập 15)
Dịch sang tiếng Việt bởi Billie Vũ
Beca nằm lăn lộn khó ngủ trong căn phòng chung của cô và Chloe. Những suy nghĩ đượm buồn về người phụ nữ kia cứ dai dẳng bám theo cô. Sao cô có thể để mình ngu ngốc mơ mộng về tình yêu tuyệt đẹp với một cô gái thẳng? Cô cứ ngỡ mình đã học được bài học ngay từ lần đầu tiên, nhưng lần đầu không giống như thế này. Thậm chí Beca còn nhận ra rằng, tình cảm của cô dành cho Nancy cũng không thể nào sánh bằng tình cảm của cô dành cho Chloe. Lần này cô đã thực sự làm mọi chuyện hỏng hết rồi, và ngay cả Beca cũng không chắc liệu mình có vượt qua được việc này.
Cô chộp lấy điện thoại từ tủ quần áo và kiểm tra đồng hồ. Bây giờ là 3h37 phút sáng và Chloe vẫn chưa về phòng. Có lẽ là cô đã ngủ dưới nhà hoặc ngủ cùng với Stacie và Amy. Cô thở dài thất vọng, cất điện thoại về chỗ cũ và nằm nghiêng người sang một bên. Ngay lúc đó, cô thấy tia sáng nhỏ len lỏi vào phòng khi cánh cửa chậm rãi mỡ ra. Beca nằm im lặng khi nghe tiếng chân rón rén vào phòng.
Chloe bước vào và nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại. Cô tiến về giường mình và dừng lại trước nó, nhìn sang người phụ nữ đang ngủ. Cô cố gắng kiềm lòng không bước đến giường nằm cạnh, vòng tay sang ôm người kia và chìm vào giấc ngủ với Beca trong vòng tay mình. Cô thở dài rồi mau chóng thay quần áo.
Beca vẫn mở mắt khi nghe tiếng Chloe mở khóa quần. Cô sẵn sàng cho đi mọi thứ chỉ để có thể quay sang đẩy người phụ nữ kia xuống giường, hôn lên đôi môi đó thật mãnh liệt và trải qua một đêm tuyệt vời cùng cô ấy. Beca nhắm chặt mắt, lặng lẽ cảm nhận giọt nước mắt ấm lăn trên má. Cô chưa bao giờ cảm thấy đau và đổ vỡ như thế này trong suốt cuộc đời mình. Cô chỉ mới biết Chloe được bảy tháng, làm sao mọi việc lại có thể như vậy được? Thậm chí việc bố mẹ cô ly hôn cũng không ảnh hưởng đến cô nhiều như việc cô không thể ở cạnh Chloe.
Chloe mặc bộ pajamas của mình vào rồi nằm lên giường lặng lẽ kéo mền lên. Chloe cảm thấy bản thân mình đang run rẩy chống chọi với sự cô độc trong căn phòng chung. Cô không biết có phải là do nhiệt độ phòng quá thấp hay là do tình cảm của cơ dành cho Beca đang chết dần đi. Cô nằm nhìn về phía người phụ nữ kia. Một nụ cười vui vẻ xuất hiện trên gương mặt cô khi nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang say giấc với từng hơi thở đều đặn. Chloe cố gắng kiềm chế bản thân không tiến đến nằm cùng và ôm Beca thật chặt trong vòng tay mình, bảo vệ và yêu thương cô. Chloe lắc đầu rồi lại nhìn chằm chằm lên trần nhà
Một tháng nữa thôi, một tháng và mình sẽ quên hết về Beca Mitchell
Cô hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh chậm rãi thở ra, nhắm hai mắt lại và để bản thân mình từ từ chìm vào giấc ngủ lạnh lẽo và cô độc.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Cả hai cô gái giật mình mở mắt khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Chloe. Cô càu nhàu tóm lấy nó từ bàn ngủ để kiểm tra, cảm thấy nhói lòng khi thấy tên Tom xuất hiện trên màn hình
“Xin chào,” Chloe ngái ngủ đáp lại
“Hey babe, anh đánh thức em à?” Giọng Tom vang vọng từ phía bên kia phòng
“Yeah,” Chloe đáp, giọng uể oải
“Oh, anh xin lỗi.”
“Không sao hết babe,” Chloe đáp. “Có chuyện gì thế?” Cô ngáp
“Anh chỉ muốn hỏi gọi kiểm tra xem cuối tuần của em như thế nào?”
“Mọi thứ ổn hết, em rất háo hức về bữa tiệc hôm nay.” Cô cười
“Yeah, anh buồn vì không được ở cùng em nhưng anh chắc mọi thứ sẽ rất hoàn hảo mà. Em và Beca đã lên kế hoạch rất kĩ. Anh không nghi ngờ gì tài năng của hai người đâu.”
“Yeah, em hơi buồn vì anh không ở đây, em nhớ anh,” Cô thì thầm. Beca nhắm chặt mắt và cắn môi, cảm nhận sự ghen tuông đang dâng lên trong cô.
“Anh cũng nhớ em, mai anh sẽ gặp em nhé.”
“Okay, em nghĩ là chúng ta nên dậy và chuẩn bị thôi. Anh gọi cho em sau nhé?” Chloe gợi ý
“Đương nhiên rồi em yêu, anh yêu em.”
Chloe bất động không nói nên lời
“Em yêu?”
“Xin lỗi anh, em đây. Chỉ vừa ngủ gật xíu thôi, Chloe khúc khích cười
“Okay, tạm biệt em nhé.” Tom cười. “Anh sẽ gọi em sau.”
“Okay tạm biệt anh.” Chloe nhanh chóng cúp máy rồi đờ đẫn nhìn vào khỏang không. Cô chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc nói yêu Tom, nhưng tại sao cô lại không thể đáp lời anh lúc nãy.
“Beca,” Chloe thì thầm
“Hở?” Giọng nói ngái ngủ vang lên từ giường bên kia.
“Chúng ta nên dậy và chuẩn bị mọi thứ.” Chloe ngồi lên giường nhìn sang người phụ nữ kia.
“Okay,” Beca lầm bầm. Cô vẫn nằm đó, đợi Chloe đi. Chloe nhìn Beca, đợi cô ngồi dậy. Khi nhận thấy người phụ nữ kia không có dấu hiệu cử động, Chloe hậm hực đứng dậy. Cô bước ra mở cửa phòng
“Cô có đi hay không?” Chloe bực mình hỏi
“Được rồi Bunbun, tới liền đây.” Beca càu nhàu ngồi dậy chuẩn bị
Chloe đảo mắt. “Tôi sẽ gặp cô dưới nhà,” cô đáp. Rồi Chloe rời phòng, xuống thẳng nhà bếp.
“Chào buổi sáng,” Aubrey ngồi ở bàn bếp, tay cầm một chiếc cốc lớn. “Cà phê ở trong ấm đằng kia, còn cốc thì ở trên kệ tủ.” Cô chỉ về phía tủ bếp. “Cứ tự nhiên nhé.” Nói rồi cô đưa ly lên uống một ngụm nhỏ.
“Cảm ơn,” Chloe nhẹ nhàng cười
“Tối qua hai người ngủ ngon không” Aubrey cố tình hỏi
“Tớ không biết Beca như thế nào nhưng tớ rất ổn.” Chloe thở dài lấy cái cốc từ tủ xuống
“Ồ, vậy à,” Aubrey chăm chú quan sát từng hành động của Chloe
“Tối qua cậu ngủ thế nào?” Chloe lấy ấm cà phê và lấy cho mình một cốc vừa đủ
“Tớ ngủ khá ngon, mặc dù có nhiều thứ khiến tớ suy nghĩ.” Mắt Aubrey vẫn không rời khỏi Chloe
“Chuyện gì vậy?” Chloe quay sang hỏi han bạn thân của mình
“Một vài thứ thôi,” Aubrey trả lời ngắn gọn
Chloe bối rối nhìn Aubrey. “Cậu biết tớ luôn ở đây nghe cậu chia sẻ mọi chuyện mà.” Cô dè dặt hỏi
Aubrey nhướn mày buộc tội. “Và cậu biết cậu có thể kể tớ nghe mọi chuyện mà, đúng không?”
Mắt Chloe tập trung nhìn Aubrey. Sao bỗng dưng cậu ấy cư xử lạ thế?
“Yeah, đương nhiên tớ biết mà,” Chloe tiến về phía phòng khách. “Có lẽ tớ nên đi chuẩn bị sắp xếp mọi thứ sẵn sàng. Nếu như tớ không làm ngay thì có thể sẽ trễ mất.”
“Okay, cậu cần tớ giúp gì không?” Aubrey đứng dậy định giúp thì nhận được cái lắc đầu từ Chloe.
“Không được, bữa tiệc này là dành cho cậu. Hãy đi ra ngoài thư giãn, lát nữa rồi hãy trở lại nhé được không? Đừng nhúng tay vào.” Cô cười
Aubrey gật đầu. “Được rồi,” cô đồng ý. Chloe nhanh chóng rời khỏi phòng, từng hành động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Aubrey. Chắc chắn có chuyện gì xảy ra với cậu ấy.
Chloe thấy bất ngờ khi vừa xuống tầng hầm đã thấy Beca đang sắp xếp đồ đạc.
“Wow, cuối cùng cô cũng chịu dậy và lết mông ra khỏi giường rồi.” Cô đặt cốc xuống bàn và tới giúp Beca sắp xếp. “Có cà phê nếu cô cần đấy,” cô tiếp lời
Beca vẫn im lặng tiếp tục công việc của mình. Chloe đảo mắt nhìn sang và buông câu mỉa. “Hoặc có lẽ là không cần.”
Beca thở dài nhìn sang người phụ nữ kia. “Xin lỗi nếu tôi không được năng động cho lắm vào sáng nay. Tôi không có thói quen dậy sớm,” cô nói dối. Beca không muốn tranh cãi với Chloe, nhưng cô vẫn còn rất bối rối, tổn thương và buồn vì sự việc tối hôm qua.
“Rõ ràng là vậy,” Chloe đáp. Cô bắt đầu lấy băng rôn từ trong hộp ra và sắp xếp lên bàn
Cô không có gì để chắc chắn nhưng chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày dài.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Aubrey mỉm cười chậm rãi bước đi về phía của tầng hầm với tấm khăn bịt mắt, Chloe ở ngay phía sau, hướng dẫn cô cẩn thận.
“Okay cậu đang bước xuống cầu thang đấy nên hãy cẩn thận bước chân.” Chloe cảnh báo rồi mở cửa
“Đừng lo, không sao đâu mà,” Aubrey nhanh nhảu trả lời. Nói rồi cô vịn chặt thành cầu thang, bước chậm rãi xuống từng bậc cầu thang. Mọi người đều yên lặng chờ đợi cô xuống hết tầng hầm. Chloe đứng phía sau và gỡ dải băng bịt mắt ra. Đèn vụt sáng còn Aubrey thì đứng đó kinh ngạc trước mọi thứ mà Beca và Chloe đã trang trí.
“Chloe.. Tớ..” Aubrey lần lượt nhìn khắp tầng hầm được trang trí bằng những kỉ niệm giữa Chloe và cô.
“Nó giống như là bước đi trên con đường của những kỉ niệm ấy. Cậu thích không?” Chloe cười
Aubrey đi quanh phòng, cô dừng lại trước mảnh giấy note dán trên tường ghi tên những anh chàng mà cô từng hẹn họ. Những bài luận mà cô và Chloe cùng nhau hoàn thành. Cả căn phòng tràn ngập kỷ niệm của cả hai người.
“Tớ thích lắm Chloe,” một nụ cười buồn xuất hiện trên gương mặt cô.
“Này, tại sao lại buồn?” Chloe nhăn mặt
“Aubrey lập tức lắc đầu. “Không, không phải như vậy. Tớ rất cảm động cậu làm tất cả những thứ này cho tớ,” cô thì thầm. Cô tiến đến với kéo đầu đỏ là ôm thật chặt.
Chloe cười rạng rỡ. “Này đâu phải chỉ mình tớ, Beca cũng làm rất nhiều đấy,” Chloe chỉnh lại, rồi nhìn sang người phụ nữ đang bối rối ở góc phòng
Aubrey tươi cười tiến về chỗ Beca. “Cảm ơn cô nhiều lắm Beca. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi,” cô quàng tay ôm Beca. Cô gái tóc nâu đánh ực một tiếng khi tay của Aubrey đang quàng quanh người cô.
“Yeah, không có vấn đề gì đâu. Rất mừng vì cô thích nó.” Beca lầm bầm
Aubrey đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má cô. Cô nhìn quanh và thấy bạn bè gia đình đang nhìn cô. “Cảm ơn vì sự hiện diện của mọi người ở đây ngày hôm nay.” Cô cười hạnh phúc.
Mọi người gật đầu tán thành và lần lượt đến chúc mừng cô dâu tương lai. Beca lặng lẽ đứng trong góc phòng, quan sát Chloe đang vui vẻ cười đùa. Trong lòng cô dâng lên cảm giác vui khi nhìn thấy Chloe nói chuyện với mọi người
“Em nói chuyện với cô ấy chưa?” Một giọng nói kéo Beca ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn sang Tracy, người đang đứng đối diện
“Chưa, em đổi ý rồi.” Beca thì thầm
Tracy cau mày. “Tại sao? Chị tưởng em yêu cô ấy?”
Beca buông tiếng thở dài. “Đúng vậy,” cô chau mày suy nghĩ. “Nhưng đôi khi yêu một người là chị nên làm bất cứ điều gì tốt nhất cho họ. Trong trường hợp này, việc em nói Chloe về cảm xúc của em không phải là ý hay,” Beca nhún vai
“Nói tôi nghe cảm xúc của cô?” Chloe bỗng xuất hiện từ phía sau, bối rối
Beca xoay người chấn chỉnh lại bản thân ngay lập tức. “Sao cơ?”
“Cô nói rằng nói tôi nghe cảm xúc của cô không phải là ý hay?” Chloe nhướn mày dò xét
Beca đứng sững người, cố gắng tìm cho mình một cái lý do nào đó…bất kỳ lý do nào.. “Uh..” Tracy đột nhiên ngắt lời cô
“Phải, nói với cô về bữa tiệc này. Cô ấy nghĩa nên làm khác một chút nhưng không muốn xảy ra tranh cãi. Nhưng tôi bảo rằng có vẻ cô là một người dễ gần và Beca nên nói ra suy nghĩ của mình,” cô nói dối
“Yeah,” Beca giả vờ đồng tình, nuốt nước bọt ừng ực
“Vậy cô có ý kiến đóng góp gì nào?” Chloe chậm rãi hỏi, giọng có hơi bối rối
Beca thở dài. Thế quái nào mà lại thành ra như vậy?” Tôi nghĩ là nên có nhiều ảnh của Jesse và Aubrey hơn, dù gì thì đây là đám cưới của họ mà. Nhưng giờ việc đó chẳng quan trọng nữa.” Beca cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống đất
“Tôi hiểu rồi,” Chloe quan sát người phụ nữ kia chậm rãi. “Lẽ ra cô nên nói ra ý kiến của cô sớm hơn,” cô tiếp lời
“Well có lẽ tôi đã nói ra ý kiến của mình, nếu như cô không có cái thái độ xa cách đó,” Beca lầm bầm
“Xin lỗi nhưng gì cơ?” Chloe lập tức hỏi lại
“Cô nghe rồi đấy. Từ buổi tối hôm qua, cô đã rất lạnh lùng xa cách với tôi. Và điều đó gây cho tôi cảm giác cực kì khó chịu và nó không thoải mái chút nào hết.” Beca trừng mắt nhìn Chloe
“Okay, tôi nghĩ là được rồi. Có lẽ hai người nên giải quyết chuyện này sau nhỉ?” Tracy chen vào đứng giữa hai người
“Có chuyện quái mà mà cô không chen vào đâu.” Chloe tức giận lớn tiếng
“Gì cơ?” Tracy quay lại nhìn thẳng mặt Chloe.
“Đây không phải là việc của cô, vậy nên xin lỗi.” Chloe tức giận nắm chặt nắm tay. Cô có thể cảm nhận được cơn giận đang trong lòng cô khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa Beca và Tracy đêm hôm trước
“Tôi chỉ đang cố gắng giúp.” Tracy chỉnh lại lời Chloe
“Oh thế thì cô giúp ở chỗ nào hả?” Chloe nhướn mày
“Vấn đề của cô là gì hả Chloe? Thật sự thì kể từ tối qua cô đã cư xử rất là khó hiểu và nó làm tôi bối rối. Nhưng tại sao cô lại đổ hết lên đầu tôi, lên mối quan hệ của chúng ta?” Beca đã chịu đựng Chloe quá đủ rồi, và cô sẻ làm mọi việc cho ra lẽ.
“Chả có gì xảy ra cả. Tôi chỉ chán cái thái độ khinh thường mọi người và tự cao tự đại của cô thôi.” Chloe gầm gừ
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Aubrey nhanh chóng tiến về nơi ồn ảo và cố gắng trấn tĩnh cả ba người
Mắt Beca không rời khỏi cô gái tóc đỏ. “Chloe đang cư xử vô cùng khốn nạn. và đó là những gì đang diễn ra ở đây,” cô bực dọc nói.
“Whoa,” Aubrey lên tiếng nhưng Chloe đã nói chen vào
“Beca là một tay chơi chuyên nghiệp , kẻ không bao giờ quan tâm đến mọi việc mình làm và hoàn toàn không nghĩ đến mình đã làm tổn thương ai,” Chloe hét lên
“Tôi đã làm tổn thương ai hả Chloe? Nói tôi nghe. Nói đi vì bây giờ có vẻ người đang tỏ ra tổn thương là cô và tôi khá chắc rằng tôi chưa làm gì khiến cô tổn thương dẫn đến thái độ của cô lúc này cả,” Beca lớn tiếng hét lại.
“Có lẽ nếu cô chịu mở mắt ra nhìn mọi việc cho thật cẩn thận, có lẽ cô sẽ nắm được vấn đề.” Chloe hét lại. “Nhưng cô có mắt cũng như không, đúng không?” Aubrey quan sát cả hai cô gái, trong lòng có gì đó hứng thú khi thấy cả hai mặt cách mặt chỉ một vài centimét.
“Có lẽ nếu cô ngưng cái thái độ khốn nạn và nói ra vấn đề của cô, tôi sẽ hiểu được vấn đề. Khỉ thật Chloe, đứa em họ tám tuổi của tôi còn dễ hiểu hơn cô đấy. Trưởng thành đi,” Beca siết nắm đấm
“Này, đủ rồi!” Aubrey hét lớn, đứng chắn ngang hai người phụ nữ trước khi hai người kịp nói thêm gì nữa.
“Hôm nay là tiệc Shower của tớ và nếu hai người đang có ý định cãi nhau rùm beng rồi phá hủy bữa tiệc này thì hãy mang nó ra nơi khác giải quyết vì thẳng thắn là, tớ không có hứng thú với mấy chuyện này. Và tớ chắc những người khác cũng vậy,” Cố tiếp lời. Beca và Chloe nhìn xung quanh và thấy mọi người đang quan sát họ, thì thầm những lời bàn tán
“Biết sao không, dẹp mẹ hết đi. Cứ để Chloe ở lại. Dù sao thì tôi cũng chẳng thuộc về nơi này. Tôi khôngg hợp với cô và đám bạn của cô, vậy nên tôi sẽ đi để cho mọi người thoải mái với nhau.” Beca phủi phủi tay rồi quay lưng bước đi
“Beca,” Aubrey nhanh chóng giữ cô lại. Nhưng Beca đã nhanh chóng gỡ tay ra.
“Không, đừng, Chloe cứ ở lại, còn tôi sẽ đi. Dù sao thì đây cũng không phải là chỗ của tôi mà, đúng không?” Cô lướt mắt sang nhìn Chloe. Và rồi cô quay đi về hướng cầu thang để rời xa khỏi mọi người.. rời xa khỏi Chloe.