Blind Love (Chapter 17)
Tác giả: acafuckmylife
Blind Love (tập 17)
Dịch sang tiếng Việt bởi Billie Vũ
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Hai người đang làm cái quái gì vậy?” Aubrey nhanh chóng bước về phía cả hai
“Bre, chuyện này không chỉ đơn giản vậy đâu..” Ngay lập tức Aubrey cắt ngang lời Chloe.
“Tớ biết chuyện này chính xác là gì,” Aubrey lên giọng. “Beca, cô nghĩ cô là ai hả?” Cô lướt mắt qua Chloe và nhìn Beca chằm chằm
“Xin lỗi?” Beca kinh ngạc, vội lùi lại một bước
“Cô nghe tôi chứ? Cô nghĩ cô là ai?” Aubrey lặp lại. “Cô ấy đang say và cô thì lợi dụng việc đó,” Cô lớn tiếng. “Cô nên suy nghĩ đi chứ.”
“Aubrey..” Chloe lên tiếng
Bằng giọng cợt nhả. “Cô ấy chủ động,” Beca đáp
“Chả khác gì, cô ấy say và đã có bạn trai rồi. Cô phải biết điều đó chứ,” Aubrey lớn giọng
Beca bật cười chế giễu. “Ôi làm ơn, cái lý do đấy hơi bị nhàm nếu cứ dùng đi dùng lại nhiều lần đấy.” Beca quắc mắt
“Gì cơ?” Aubrey bối rối nhìn cả hai người phụ nữ
“Aubrey.. để tớ…” Chloe chuẩn bị giải thích thì bị cắt ngang bởi Beca,
“Hai người nghe rồi đấy.” Beca trừng mắt nhìn Aubrey. “Biết gì không, dẹp mẹ cái chuyện này đi. Tôi không muốn nghe nữa.” Beca thô lỗ đẩy Aubrey và Chloe tránh ra. “Tôi sẽ để Chloe giải thích mọi thứ cho cô còn tôi thì về nhà đây. Tôi không muốn tốn thời gian vào thứ vớ vẩn này.” Beca lầm bầm quay lưng bỏ đi, mạnh bạo đóng của đánh rầm một tiếng. Aubrey đứng nhìn cánh cửa chằm chằm sau đó quay lại mặt đối mặt với Chloe.
“Bre..”
“Quan tâm tới việc giải thích cho tớ biết chuyện gì vừa xảy ra chứ?” Aubrey nhướn mày dò hỏi, chờ đợi câu trả lời từ bạn mình.
“Nó phức tạp lắm,” Chloe lên tiếng. Cô nên bắt đầu từ chỗ quái nào chứ?
“Phức tạp như thế nào chứ? Tớ vừa phát hiện cậu lừa dối Tom, với một cô gái, Beca. Và việc này thật vô lý vì cậu thậm chí không hề gay.. hay cậu?” Sự bối rối và giận dữ xuất hiện trong giọng nói của Aubrey.
Chloe hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, cố gắng gom hết dũng khí của cô và nói cho bạn thân nhất của cô sự thật. “Người mà tớ đã cùng qua đêm tám tháng qua, lúc lừa dối Tom ấy…Đó không hẳn là một anh chàng nào đó.. Đó là Beca.” Chloe đáp với giọng lí nhí. Chloe có thể cảm thấy nước mắt đang chực trào ra nơi khóe mắt cô.
“Tớ hiểu ròi..” Aubrey không biết mình nên nói gì tiếp theo. Cô cảm thấy tổn thương vì Chloe đã nói dối cô, nhưng cái khiến cô tổn thương sâu sắc nhất là Chloe không cảm thấy thoải mái khi chia sẻ chuyện này với cô.
“Bre..Tớ.. tớ yêu cô ấy.” Chloe thở dài. Cô cẩn thận quan sát Aubrey, cố gắng đọc suy nghĩ qua biểu hiện trên mặt cô ấy, nhưng khuôn mặt ấy không toát ra thứ gì gọi là cảm xúc cả.
“Từ đâu mà cậu lại nói như vậy?” Aubrey thở dài hỏi, mặc dù đã biết về tình cảm của cả hai dành cho nhau.
“Tớ không biết..Nó cứ dần hình thành theo thời gian, tớ nghĩ vậy,”
Aubrey cố gắng thả lỏng cơ thể khi thấy vẻ phiền muộn trên gương mặt bạn mình. “Sao cậu nói dối tớ?” Cô thì thầm. Chloe cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy bạn mình dần bình tĩnh trở lại.
Cô tiến một bước về phía bạn mình. “Tớ đã rất sợ Bre, trong suốt tám tháng qua. Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra với tớ. Tớ cứ thế mà phải lòng rồi yêu cô ấy. Mọi thứ trở nên cực kì hỗn loạn. Thật sự rất đáng sợ vì tớ nghĩ..” Chloe dần im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
“Cậu nghĩ gì cơ, Chlo?” Aubrey bình tĩnh hỏi, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.
Chloe chậm rãi ngước mặt lên, hai mắt nhòa đi vì nước mắt. “Tớ nghĩ.. tớ yêu cô ấy nhiều hơn Tom,” Mắt cô đượm buồn. “Tớ cứ nghĩ mãi về cô ấy, và đó là lý do cho những hành động kì quặc của tớ suốt mấy tháng vừa qua. Đừng hỏi tớ tại sao lại là cô ấy, thật sự tớ cũng không thể hiểu nổi tớ. Tớ đã cố nhưng không thể.. Tớ thấy.. Hãy tin tớ.. Tớ đã cố…” Chloe bắt đầu bật khóc.
Aubrey thở dài. Cô nhanh chóng tiến lại kéo bạn mình vào cái ôm thật chặt.
“Tớ đã làm hỏng mọi thứ Bre, tớ không biết phải làm gì cả. Tớ muốn ở cùng cô ấy nhưng nếu như cô ấy không muốn tớ thì sao, và rồi Tom nữa” Chloe rúc mặt vào hõm cổ Aubrey.
“Shh,” Aubrey nhẹ nhàng xoa lưng Chloe. Cô dứt khỏi cái ôm, cười nói. “Tớ không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng tớ yêu cậu và tớ sẽ luôn ủng hộ cậu dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Nếu đây là những gì cậu cảm thấy Chloe, thì cậu cần phải nói cho cô ấy biết. Đừng ngồi một chỗ và đợi mọi thứ sáng tỏ nữa. Cậu phải nắm bắt cơ hội và biến nó thành hiện thực.” Cô đưa tay lên và nhéo hai má của Chloe.
“Nếu cô ấy quan trọng đến thế, đi và nói với cô ấy đi. Nhưng cậu không thể trốn tránh Tom mãi được, như thế thì không công bằng chút nào. Anh ấy là một người tốt và xứng đáng với những thứ tốt đẹp. Vậy nên nếu cậu quyết định nói cho cô ấy nghe tình cảm của cậu, cậu cần phải nói cho Tom biết, dù cho chuyện gì có thể xảy ra đi nữa. Anh ấy xứng đáng được biết sự thật. Đó là điều nên làm.”
Chloe thở hắt ra, giải tỏa những kiềm nén trong lòng mình. Cô nhẹ gật đầu, lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má. “Ngày mai, tớ hứa.” Cô thì thầm
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Aubrey. “Vậy thì, đi nói với cô ấy
ngay đi. Đừng lãng phí thời gian nữa,” rồi cô ôm chầm lấy Chloe thêm một
lần nữa. “Tớ xin lỗi vì lúc trước lớn tiếng,” cô lí nhí.
“Không, tớ xứng đáng điều đó. Không sao cả. Đó là tại sao cậu là bạn thân
của tớ, và cậu sẽ mãi mãi như vậy.” Chloe cười. “Cậu luôn dội thẳng xô nước
lạnh vào tớ đế tớ nhận ra sự thật, dù cho có thế nào đi nữa.”
“Cảm ơn Chlo.” Aubrey trả lời. Rồi cả nhìn nhau trong im lặng. Tâm trí cả
hai rối bời bởi những suy nghĩ. “Này, cậu còn đợi gì nữa? Mau đi nói với cô ấy nhanh!” Aubrey chỉ về phía cửa ra hiệu.
Chloe bật cười khúc khích. “Được rồi, tớ sẽ cho bạn biết tình hình. Chúc tớ may mắn chứ?” Cô hỏi.
Aubrey lắc đầu. “Cậu không cần nó. Cô ấy là một kẻ ngốc nếu không thấy tình cảm của cậu”, cô mỉm cười.
Chloe cười, nghẹn ngào nước mắt. “Tận hưởng đêm nay nhé Bre”, cô quay lại và đi về phía cửa. “Sớm thôi, cậu sẽ trở thành người phụ nữ đã có gia đình, hãy quậy tới bến đêm nay nhé.” Chloe mở cửa và nhanh chóng rời đi. Không đùa giỡn nữa, đây chính là nó. Chloe sẽ nói với BECA về mọi tình cảm của cô.
Đầu đỏ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà và vẫy taxi đầu tiên cô có thể tìm thấy. Cô vào bên trong và đưa cho người tài xế taxi địa chỉ nhà Beca. Chloe hít sâu cố gắng để bình tâm lại.
Tài xế lái nhanh hơn cô mong đợi. Chloe cảm thấy mình cần thêm thời gian để suy nghĩ về những gì mình sẽ nói và làm thế nào để nói ra những lời đó trơn tru. Cô đã giữ tình cảm của mình cho Beca trong tám tháng qua và bây giờ Beca đang bật đèn xanh, cô không thể cứ trốn tránh trì hoãn việc này nữa. Chloe phải nói cho Beca tình cảm của cô; Chloe phải nói với Beca rằng cô yêu Beca.
Chiếc taxi dừng ở phía trước của tòa nhà của Beca. Chloe vẫn ngồi khi cô nhìn chằm chằm về phía tòa nhà trước mặt cô.
“Bỏ lỡ?” Tài xế taxi nhìn vào gương chiếu hậu của mình. “Tất cả là hai mươi bốn đô,” anh mỉm cười.
Chloe nhìn qua và gật đầu tinh tế. Cô lấy tiền từ túi của mình. “Anh có thể chờ năm phút được không? Tôi sẽ trở lại ngay.” Cô đưa cho anh ba mươi đô la.
Người đàn ông gật đầu. “Tất nhiên rồi,” anh trả lời. Chloe nhanh chóng bước ra khỏi chiếc xe taxi và chạy về phía tòa nhà của Beca.
Cô chạy vội lên cầu thang và băng qua cánh cửa. Chloe thở hồng hộc khi cô đến trước cửa nhà Beca. Cô hít vào và thở ra từ từ, cố gắng bình tĩnh khi cô đưa tay lên và chậm rãi gõ cánh cửa gỗ. Cô kiên nhẫn chờ đợi khi cô nghe tiếng có người ra mở cửa, và tiếng bước chân càng lúc càng rõ hơn.
Beca mở cửa và nhướn mày khi nhìn thấy Chloe đứng trước mặt cô. “Chloe, đang làm gì ở đây?” Cô hỏi.
“Tôi cần nói chuyện với cô,” Chloe nói lí nhí.
“Và điều này không thể chờ đợi đến ngày mai?” Beca hỏi khi cô đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho Chloe vào nhà.
Chloe lắc đầu khi cô bước vào. Cô quay lại đối mặt với Beca. “Em không thể chịu đựng nó được nữa, nó khiến em mệt mỏi.”
“Mệt mỏi vì cái gì cơ?” Beca nhẹ nhàng hỏi. Ánh mắt cô không rời khỏi môi Chloe khi cô ấy tiến một bước bất ngờ về phía trước.
“Vì đầu óc em suốt ngày chỉ nghĩ về chị. Mệt vì ghen với những cô gái được ở cạnh chị, trong khi em thì không.” Có gì đó đổ vỡ trong giọng nói của Chloe. “Và em mệt mỏi vì những tổn thương.” Chloe nhăn mặt.
“Chloe..” Beca lên tiếng nhưng Chloe đã cắt ngang.
“Đừng Beca..” Chloe nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu thẳm của Beca. “Em yêu chị.” Cô nói, như thể vừa trút được gánh nặng trong lòng mình ra.
Cô cố gắng tìm kiếm trong ánh mắt Beca một dấu hiệu, bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng cô đã đi quá xa và làm Beca hoảng sợ. Cô đã mong Beca sẽ nổi đóa, lớn tiếng với cô hay là bảo cô cút đi. Nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy một nụ cười trên mặt Beca.
“Chị đang cười sao?” Chloe kinh ngạc hỏi.
Beca nhẹ nhàng gật đầu. “Phải, tôi đang cười.” Cô trêu
“Và…?” Chloe nôn nóng đợi Beca giải thích.
“Well người ta thường cười khi nghe tin tốt, Chloe. Sao em lại không biết điều đó chứ?” Beca tiến một bước về phía Chloe
“Thôi đi, chị biết ý em là gì mà,” Chloe cười với những giọt nước mắt vui sướng.
“Khỉ thật, em dễ thương thật đấy.” Beca cười khi ánh mắt cô từ mắt xuống môi Chloe.
“Beca..” Chloe thì thào khi cảm nhận hơi thở của người phụ nữ kia trên mặt mình. Khuôn mặt cả hai kề sát nhau, chỉ cần Chloe nhướn người về phía trước xíu thôi là môi cả hai sẽ chạm nhau.
“Chloe, tôi không hiểu lắm. Điều này khá mới mẻ đối với tôi, về tình cảm của tôi dành cho em. Tôi không biết nói gì hơn ngoài..” Beca cầm lấy tay cô rồi đan các ngón tay vào nhau. “Tôi cũng yêu em,” cô mỉm cười.
Chloe thấy mắt mình cay cay khi nghe người phụ nữ kia nói. “Thật chứ?” Cô bất ngờ.
“Em đang đùa tôi à?” Beca cười khúc khích. “Sao em lại có thể không biết điều đó? Ý tôi là em là người duy nhất tôi cho phép bản thân dành thời gian cho, người duy nhất tôi muốn ở bên. Tôi không biết ở em có gì khiến tôi điên đảo, nhưng biết được em cũng có tình cảm cho tôi..tôi không thể diễn tả niềm hạnh phúc của mình,” cô mỉm cười.
“Em cũng vậy,” Chloe thì thầm.
Beca chậm rãi vươn người tới, khẽ nhắm mắt khi môi cô chạm môi Chloe. Nhưng Chloe lùi lại, nhăn mặt. “Em muốn lắm nhưng chưa được.”
“Oh..” Beca lùi lại, có hơi thất vọng.
“Chỉ là em cần làm rõ mọi chuyện với Tom trước khi bắt đầu. Em không thể làm tổn thương anh ấy được, chị hãy hiểu cho em nha?” Cô hỏi.
Beca gật đầu. “Được thôi, không sao.” Cô cười. Cả hai người không nói gì, im lặng đứng nhìn nhau.
“Em nên đi, trước khi em làm gì ngu ngốc.” Chloe thì thầm. “Mai em sẽ gọi. Có thể sẽ hẹn chị ra ngoài và nói chuyện?” Chloe đưa tay lên nhéo má Beca. Beca nghiêng đầu cảm nhận sự ấm áp đó với cảm giác lâng lâng trong bụng.
“Tôi không thể đợi được nữa.” Cô gật đầu.
“Được rồi, tạm biệt Beca.” Chloe cười rồi tiến về phía cửa chính. Cô quay người lại để tiếp tục câu nói của mình. “Tôi sẽ nói chuyện với cô vào ngày mai nhé, được không?”
“Không vấn đề gì,” Beca từ tốn đáp. “Không thể đợi đến ngày mai.” Mắt cô ánh lên sự háo hức.
Chloe mỉm cười rời khỏi căn hộ của Beca, cảm giác như đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng mình. Nhưng nụ cười của cô không kéo dài lâu. Điện thoại trong túi quần cô rung lên báo có tin nhắn, từ Tom.
Hey, mai tụi mình hẹn ăn tối được không? Anh cần nói chuyện với em.
Chloe thở dài trả lời tin nhắn. Không sớm thì muộn Tom cũng sẽ biết chuyện này, vậy nên cô quyết định chọn ngày mai. Giải quyết việc này càng sớm thì càng tốt cho anh thôi, và cho cả cô nữa.
Chắc chắn rồi. Nghe tuyệt đấy, sau đấy về chỗ em nói chuyện chút được không?
Điện thoại của Chloe rung lên ngay sau đó. Có gì đó nhói nơi tim cô khi nhìn thấy dòng tin nhắn,
Nghe tuyệt đấy, gặp em sau nhé. Anh yêu em
Chloe phân vân định không trả lời, nhưng biết rằng đó là điều không đúng. Nói dối cũng không đúng chút nào. Cô thở dài nhắn nhanh một tin nhắn trả lời, không quên kiểm tra cực kì cẩn thận.
Gặp anh ngày mai babe, xo.
Ngày mai.. ngày mai của cô sẽ dài lắm đây.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Chloe hít một hơi thật sâu, tiến vào nhà hàng mà cô và Tom đã hẹn. Cô nhìn quanh, lòng nhói lên khi thấy một người đàn ông đang ngồi một mình tại bàn, đợi cô đến và làm tổn thương anh ấy. Tom phấn chấn hẳn lên ngay khi thấy Chloe tiến về phía anh. Anh nhanh chóng đứng dậy tiến tới chỗ cô ấy, mở rộng vòng tay mình và ôm cô ấy thật chặt
“Anh nhớ em,” anh thì thầm
“Em cũng vậy,” Chloe lặng lẽ đáp, cảm thấy khó khăn trước sự thân mật của Tom. Tom dứt ra và chỉ về phía bàn của cả hai.
“Em đói không? Tại anh đói lắm rồi,” anh mỉm cười cầm tay Chloe dẫn cô tới bên bàn
“Hơi hơi,” cô thở dài. Việc này khó hơn cô tưởng rất nhiều.
X-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Jesse nằm ườn trên ghế xem TV, hoàn toàn kiệt sức vì những chuẩn bị cho đám cưới của cậu và Aubrey. Cậu chán chường chuyển kênh tìm thứ gì đó thú vị để xem. Đặt điều khiển lên ghế, cậu với lấy điện thoại đặt trên bàn khi nghe nhạc chuông đổ, rồi mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi.
“Này Nấm lùn,” cậu trả lời
“Này, tớ đã nói gì về việc gọi tớ bằng cái biệt danh đó?” Beca càu nhàu
“Pft, cậu không phải là sếp của tớ,” cậu cười.
“Đó là cậu nghĩ như vậy,”
“Cậu cần gì, Beca?”
“Aubrey và Chloe có đang ở cùng cậu không?”
“Không, tớ nghĩ họ ra ngoài ăn tối rồi.” Cậu đáp. “Aubrey có nhắc gì đó liên quan đến việc ăn tối cùng Chloe rồi quay trở lại gặp tớ.”
“Oh? Cậu biết họ ăn tối ở đâu không?” Beca hỏi, hy vọng nhận được câu trả lời.
“Để làm gì?” Jesse nhướn mày
“Chloe không trả lời điện thoại của tớ, mà tớ thì có chuyện gấp cần nói,” Beca đáp.
“Về chuyện gì?” Jesse ngạc nhiên
“Đừng có hỏi nữa. Cậu có biết họ đang ở đâu không?”
Tớ nhớ là cô ấy nói gì về việc ăn tại nhà hàng Ý mà họ vẫn thường đến ấy, Dominic’s thì phải?
“Được rồi. Okay, tớ sẽ nói chuyện với cậu sau.”
“Whoa khoan đã. Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Jesse bối rối hỏi.
“Tớ sẽ giải thích sau, được chứ?” Beca cười. “Có chuyện tớ cần phải làm”
“Okay.. vậy gọi lại sau nhé.” Cậu thở dài.
“Sao cũng được,” Beca đáp rồi nhanh chóng tắt máy.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Chloe lo lắng nhìn dĩa đồ ăn của mình, suy nghĩ về những gì cô buộc phải nói với Tom. Cô biết cô không thể nói dối anh, nhưng cô thật sự không muốn làm anh tổn thương
“Vậy,” Tom hắng giọng khi dùng khăn giấy lau quanh mép miệng mình. “Em trông có vẻ không đói lắm.” Anh hỏi, giọng có hơi chùng xuống.
Chloe thở dài. “Không phải, chỉ là em có một ngày tồi tệ. Em đang rất mệt mỏi.” Cô ngước lên nhìn Tom, người đang mỉm cười với cô.
“Sao thế?” Cô hỏi
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Beca mỉm cười tay cầm một bó hoa hồng, tiến về phía nhà hàng nơi Chloe và Aubrey đang ăn tối. Cô muốn làm điều gì đó lãng mạn cho Chloe, và Aubrey lại là bạn thân của cô ấy. Còn cách tạo ấn tượng nào tốt hơn việc xuất hiện cùng một bó hoa hồng, làm Chloe ngạc nhiên khi cả hai người bọn họ đang ở cùng nhau?
Cô mở cửa nhà hàng và ngay lập tức nhân viên tiếp tân tiến về phía cô.
“Xin hỏi quý khách đã đặt trước bàn chưa?” Cô ấy hỏi
Beca lắc đầu. “Không, tôi ở đây chỉ để làm một người ngạc nhiên thôi,” cô mỉm cười. Beca bắt đầu tìm Aubrey và Chloe.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Jesse mệt mỏi xem Teen Mom phát trên truyền hình. Cậu định nằm ườn ra ghế nhưng vội bật dậy khi nghe tiếng mở cửa.
Aubrey bước vào, mỉm cười. “Chào anh,” Cô cởi giày rồi tiến về phía cậu
“Hey, anh tưởng em ra ngoài ăn tối cùng Chloe?” Cậu hôn nhẹ lên môi cô.
“Không, em nói là Chloe sẽ ăn tối cùng Tom và có thể em sẽ phải sang chỗ cô ấy tối nay. Cô ấy sẽ chia tay Tom,” Aubrey thở dài, ngồi xuống kế bên bạn trai mình
“Được rồi.” Jesse đáp. “Beca đang tìm Chloe, anh đã nói cô ấy đang ở cùng em. Để anh nhắn tin cho cô ấy biết.” Jesse cầm lấy điện thoại từ trên bàn và nhanh chóng gửi tin nhắn cho bạn thân của mình.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
“Sao anh lại cười?” Chloe nhướn mày hỏi. “Em đã nói hôm nay là một ngày tệ hại, chả có gì vui hết.”
“Anh nghĩ anh có thể khiến ngày hôm nay của em trở nên tốt hơn đấy,” anh cười. Tom đứng dậy và đưa tay vào trong túi quần.
Mắt Chloe mở to ra. Trước khi Tom có cơ hội quỳ xuống thì Chloe đã hiểu được tất tần tật mọi việc.
Mọi người trong nhà hàng đều hướng sự chú ý của mình về Chloe và Tom, càm thấy tuyệt vời trước hình ảnh Tom đang quỳ gối trước Chloe.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
“Oh, dễ thương quá!” Chloe và Tom trở thành tâm điểm chú ý của những người khách khác trong nhà hàng
Beca nhướn mày nghiêng người sang bên để nhìn thấy mọi thứ dễ hơn. “Chuyện gì vậy?”
“Anh ấy đang cầu hôn,” Cô mỉm cười.
Beca nheo mắt nhìn kỹ người đàn ông đang quỳ trước mặt cô gái tóc đỏ. “Đó là Tom sao?” Cô lẩm bẩm một mình. “Oh..” Đó là những gì phát ra từ miệng cô khi mọi thứ trở nên rõ ràng. Đó là Tom..cùng với Chloe. Tom đang cầu hôn Chloe, người lẽ ra đang ăn tối cùng Aubrey?
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
“Tom..” Chloe mở to mắt ngạc nhiên nhìn quanh nhà hàng, mọi người đang nhìn cô chằm chằm.
“Chloe, anh biết là anh đã trễ bảy năm.” Tom mở hộp đựng nhẫn, để lộ ra chiếc nhẫn kim cương bên trong. “Nhưng anh yêu em. Anh đã yêu em từ ngày em va vào anh tại phòng thay đồ nam và anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng của mình. Em là điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời mang đến cho anh và anh xin lỗi nếu anh đã làm em cảm thấy rẳng anh không coi trọng em. Anh không bao giờ có ý đó. Anh muốn ở cùng em, Chloe. Anh muốn em là mẹ của các con anh, anh muốn chúng có mái tóc đỏ và đôi mắt xanh biếc giống em. Và anh cũng muốn cháu của mình sẽ có những nét đẹp của em. Anh muốn cả quãng đời còn lại được ở bên cạnh em.” Tom cười dịu dàng.
Tim Chloe đập nhanh ngày càng nhanh hơn khi biết được những điều Tom sắp nói.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Beca bỏ đi khi nghe thấy những lời Tom nói. Đương nhiên việc này sẽ xảy ra ngay sau khi cô thổ lộ tình cảm của mình với Chloe. Đương nhiên Tom sẽ cầu hôn cô ấy ngay sau khi Beca thú nhận. Đương con m* nó nhiên rồi!
Beca đánh rơi bó hoa trong lúc chạy ra khỏi nhà hàng. Cô không muốn nhìn hay nghe thấy những điều đó. Cô cần phải ra khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Cô lấy điện thoại và ấn số.
“Xin chào?” Một giọng nữ trả lời.
“Hey là Beca đây. Tớ ghé qua được chứ? Cần gặp cậu.” Cô có thể cảm thấy nước mắt đang dâng lên trong mắt mình.
“Được chứ, cậu ổn chứ?” Cô gái kia hỏi đầy lo lắng.
“Yeah, tớ sẽ ổn thôi. Chỉ là tớ muốn gặp nhau.” Beca thở hắt ra.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
“Chloe Beale, em sẽ cho anh vinh hạnh được trở thành người đàn ông may mắn nhất và kết hôn với anh chứ?” Tom hỏi, một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt anh.
Chloe cứng đờ người. Mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Tom đang nhìn cô, và mọi người đang đợi chờ câu trả lời của cô.
Mình nên làm cái quái gì bây giờ?