Chloe! Đừng đi!!… (Chapter 3)
Tác giả: Tee244
Ngày Hôm Qua
Part 2: “Thật không thể tin nổi!”
Từ sau lần gặp ‘phần tử nguy hiểm’ ở thảm cỏ khuôn viên trường, Beca luôn dáo dác nhìn quanh, sợ lại đụng độ thêm vài con người ‘thần kinh rung rinh’ nào đó có thể bất ngờ nhào tới khen cái laptop cũ kĩ trầy xước của cô hay thậm chí xin mua lại miếng bạt xỉn màu cô thường lót để ngồi.
“Ai mà biết đâu xã hội bây giờ bệnh nhân được xả trại nhiều thế. Như cái gã điên khùng ngồi hát ỏm tỏi trên xe ngày cô vừa đặt chân tới, như mấy thằng dở đang nhảy múa, hát ca rống riết kiểu bị chọc tiết ở góc đằng kia, mà con nhỏ tóc đỏ hôm trước có vẻ nặng nhất.. Haizz”. Đó là lúc Beca đang đi loanh quanh ngó nghiêng các gian trưng bày đủ thể loại hình ảnh, màu sắc – nơi mời chào bọn ma mới tham gia các hoạt động ngoại khoá của trường. Không quá bất ngờ, cô thấy mình cũng trong số kì cục ấy, đang phơi bộ mặt tò mò, ngu ngốc giữa bàn dân thiên hạ, kiên nhẫn và miễn cưỡng tìm kiếm điều gì ở đây, là gì nhỉ, có lẽ nên gọi là ‘sự cố gắng hoà nhập với cộng đồng’.
Beca nhớ lại khoảnh khắc tranh cãi với ba cô – giáo sư Benjamin Mitchell ‘đáng kính’ – người dạy cùng trường nơi cô hoàn toàn thiếu hứng thú nhưng bị cưỡng chế theo học, khi cô quyết liệt gân cổ đề đạt nguyện vọng mấy trăm lần như 1, đều chịu sự từ chối đầy giận dữ ở ông – nghỉ học rồi tới L.A sống trọn kiếp với nghề DJ quyến rũ.
Lần này, sau những lời khuyên nhủ cô đã thuộc nằm lòng (phải nói còn thuộc hơn hẳn đám bài giảng có công dụng như thuốc ru ngủ hạng nặng trên lớp), vẫn phơi bày bộ mặt trơ trơ kiên định mà lòng thì héo hắt mong đợi chết được lời cự tuyệt quen thuộc từ ba cô để kết thúc cho rồi cuộc nói chuyện luôn luôn vô nghĩa.. Nhưng cô chỉ nghe tiếng ông thở dài, gương mặt ba cô trầm mặc, phân vân, kéo dài không khí im lặng trong nhiều giây trước khi ông thận trọng cất tiếng:
-Thôi được, Beca. Con có thể dọn đến L.A làm nghề DJ ngu ngốc đấy vào cuối năm học. Khoan đã, ta chưa nói hết, con không cần trưng cái bộ mặt sửng sốt, ngố tàu ra như thế. Ngậm miệng lại nghe ta nói về điều kiện thỏa thuận lần này. Con sẽ phải tham gia hết mình vào bất cứ hoạt động ngoại khoá nào con chọn. Phải. Và từ đây tới cuối năm, nếu con vẫn thấy nó chán ngán tới phiền toái, con có thể nghĩ tới L.A. Nhưng chúng ta cần sự nghiêm túc, bất cứ hành vi gian lận lảng tránh thực hiện nào xảy ra, ta và con sẽ không bao giờ nhắc về việc nghỉ học với cái nghề chà dĩa khỉ gió đó nữa. Ok?
1 tuần nhanh chóng biến mất dạng sau nhiều giờ tự ăn mừng và tìm hiểu quên mệt mỏi về L.A, vẫn còn ngạc nhiên với quyết định ‘thật không thể tin nổi’ của ba mình, Beca hiện tại thấm thía nỗi lo mục tiêu không bao giờ hoàn thành khi đi quanh quẩn kiếm tìm sự bình thường hiếm hoi dường như đã tuyệt chủng cùng lũ khủng long T-rex thời đồ đá. Giấc mơ gầy dựng sự nghiệp hoành tráng phải kết thúc tại đây, chôn vùi cùng bọn người quái đản, kì cục này sao?..
-Hey, cuối cùng cũng gặp lại cậuuuu. Cậu nhớ tớ chứ?
Vừa nhắm mắt cảm nhận vị cay đắng sự nghiệp tiêu tan, giọng nói ngọt ngào, phấn khích ám ảnh của ai đó vang vang, nuốt chửng nỗi cay đắng, lấp đầy cơn sợ sệt mới tạt ngang trong lòng
“Ohh shit, thế quái nào xui xẻo lại gặp cô ta. Hay mình cứ giả ngơ rồi vọt thẳng”. Mở mắt mau chóng tìm đường thoát thân, đập ngay vào mặt Beca là 2 gương mặt đang lom lom nhìn mình. Bé tóc đỏ Chloe cười tươi rói, đôi mắt xanh long lanh chớp chớp, vẫn rất.. hừm..bên cạnh là nàng tóc vàng xinh.. xuất sắc..e hèm..tò mò hướng thẳng chỗ Beca.
-Cậu đang tìm thứ gì hay ho để tham gia àh?
Tóc đỏ lại lên tiếng, thoáng thấy Beca đứng chết trân phía đối diện.
-Đây là Aubrey Posen, bạn thân của tớ cũng là đồng đội trưởng nhóm a cappella Bellas, nhóm đỉnh nhất trường này, cậu không cần quan tâm tới 3 nhóm vớ vẩn Bu Harmonics, High Notes và Treblemakers còn lại đâu (Rõ ràng Beca nghe tên nhóm cuối cùng Tóc đỏ nhắc tới rất nhỏ so với 2 cái tên đầu tiên), tụi tớ là đỉnh của đỉnh rồi. (Beca rùng mình thấy Chloe vừa nháy mắt với cô). Có vẻ cô nàng quá hứng khởi, còn chưa ngớt luyên thuyên:
-Thế nên là, lần trước tớ cố bắt chuyện để hỏi xem cậu có hứng thú tham gia buổi thử giọng vào Bellas cùng bọn tớ không? Mà tớ chưa kịp biết tên cậu?
-Beca.. Beca Mitchell
Beca dè dặt đáp lời. Giờ cô mới để ý 2 kẻ quái gỡ đang đứng trước gian trưng bày rất nhiều hình ảnh của đám các cô nàng mặt đồng phục như kiểu tiếp viên hàng không, thắt nơ vàng quanh cổ, miệng cười toe toét bên mấy chiếc cúp ‘đời nào là vàng thật’ sáng bóng. Trên bàn đầy những tờ quảng cáo cũng toàn hình ảnh mấy cô tiếp viên ‘rạng rỡ tới khó thở’ ấy. Giữa dòng chăm chú ngắm nghía, Beca nghe tiếng nói khe khẽ của tóc đỏ Chloe với Aubrey tóc vàng:
-Này Bree, người lần trước tớ kể với cậu đấy. Khục khục, cậu nghĩ y như tớ, cô nàng chuẩn gay nhỉ? Dù sao tớ tin chắc dáng người ‘cô chàng’ rất hợp với đồng phục nhóm, Aubrey ạ
“Damnmm it! Gayyyy! ‘Cô chàng’! Oh my fuckk! 2 đứa thần kinh toạ dám nghĩ vậy saooo??”
Mắt long sòng sọc, Beca tưởng đầu mình thật sự bốc khói tới nơi. Dồn uất hận nhìn 2 quý cô lúc này chắc có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt ‘đạn dược lên nòng’ của mình, cô cố bình tĩnh – dù giọng run run rành rành như vừa nhét đầu vào tủ lạnh xét cho cùng không thể gọi là bình tĩnh nổi..
-2 người nghĩ tôi là Gayyyy! Nghiêm túc đó hả???
-Tớ.. Tớ thấy cậu kẻ mắt giống… Adam Lambert, mà anh Adam thì… Tớ từng khóc ướt hết gối Bree khi anh ấy công khai…
Má Chloe ửng hồng màu cà chua chín, cuống quít đến tội nghiệp tìm lời giải thích. Bên cạnh, Tóc vàng – con nhỏ này trước sau vẫn giữ nét điềm tĩnh kiểu cách, thản nhiên nhìn thẳng Beca, khoé môi hơi cong, rõ từng centimet đang giấu đằng sau nụ cười ‘nhìn là biết, không cần thiết biện minh’
Cơn giận bùng phát, Beca chẳng còn đủ khả năng kiểm soát lời mình nói, nhất là khi câu chữ trong đầu đang tự động ào ào tuôn ra. Giống cách 1 con sóng nổi điên đánh úp chiếc cano xấu số vô tình đi lạc vào phạm vi hoạt động của nó:
-Fuck! Fuck it!! Tôi không GAYYY! Tôi thích kẻ mắt thế nào mặc xác tôi. Mấy người nên uống thuốc cho tỉnh táo trước khi nói mấy lời như shit này đi. Còn lâu tôi mới tham gia vào cái nhóm ca hát chả ra gì chết tiệt của mấy người. Nhất là cô đấy, đầu đỏ. Đừng để tôi thấy cô lần nữa. Tôi thề sẽ chặt xác cô đem nhắm bia mỗi tối. Tin tôi đi. Tôi sẽ làm vậy đấy!!
Bỏ đi 1 mạch, nhất quyết ‘kiêu hùng’ không thèm ngoái đầu nhìn. Tự an ủi bản thân vừa doạ cho con bé ngốc nghếch Chloe sợ tới phát khóc dù đầu còn ong ong tưởng tượng bản mặt cười cợt của Tóc vàng Aubrey cùng tiếng khúc khích thầm thì từ ‘quái nhân’ đầu đỏ. (mãi sau này, qua Đỏ, Beca mới biết sự thật phũ phàng 2 đứa nó đã ôm nhau cười ngặt nghẽo khi thấy cô ‘són ra quần’ bỏ chạy và thách đố nhau chứng minh cô là Gay trăm phần trăm. Shit!)
Cô không mảy may biết rằng ông Trời sẽ mau chóng ‘xếp lịch’ cho mình gặp lại ‘kẻ thù ưa thích’. Cũng chẳng có màn chặt người nhắm bia kịch tính nào như từng hứa hẹn. Chỉ có 1 vài hình ảnh vô ý len lỏi vào tiềm thức, lì lợm nhất quyết bám sâu trong trí óc Beca tới tận giờ..
(Còn tiếp…)
//Các bạn hãy để lại comment tại link fb của chap này hoặc tại wattpad cho tác giả vui nhé.