Home

From the blog

[Fanfic] Last Kiss | Nụ Hôn Cuối Cùng

No Comments Fanfic

Last Kiss

Tác giả: acafuckmylife

Nụ Hôn Cuối Cùng

Dịch sang tiếng Việt bởi Billie Vũ

Cô gái tóc đỏ lao nhanh qua cánh cửa bệnh viện với đầy máu và nước mắt trên mặt cô. Cô cố gắng dùng mọi sức lực có thể để giữ chặt bạn gái mình trong vòng tay cô.

“Tôi cần bác sĩ”, cô khóc. Các bác sĩ và y tá lập tức xuất hiện cùng với xe đẩy.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Bác sĩ nhìn sơ qua cô gái tóc nâu đang trong tay cô gái tóc đỏ, nhận ra rằng cơ thể cô gái ấy bị biến dạng.

“Cô ấy bị tai nạn ô tô, một tên tài xế say xỉn đã tông cô ấy.” Cô gái tóc đỏ đáp trong khi cả hai cùng đưa xe đẩy đến phòng cấp cứu.

“Tên cô ấy là gì? Còn quan hệ giữa hai người là gì?” Bác sĩ hỏi

“Beca, Beca Mitchell, cô ấy là bạn gái tôi. Và tên tôi là Chloe Beale.”

“Được rồi Chloe, chúng tôi sẽ làm mọi thứ để cứu bạn gái cô, nhưng hiện tại cơ thể cô ấy đang bị biến dạng. Chúng tôi cần biết chúng tôi có thể liên lạc khẩn cấp với ai trong trường hợp cần sự đồng ý để phẫu thuật?” Bác sĩ đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi Chloe trả lời.

“Tôi, và làm ơn hãy làm những gì phải làm để cứu cô ấy. Làm ơn đừng để cô ấy rời xa tôi” Chloe khóc nức nở, nhìn bạn gái cô khuất sau cửa phòng cấp cứu.

“Tôi sẽ làm mọi thứ có thể. Trong lúc đó, cô có thể ra phòng ngồi đợi. Chúng tôi sẽ báo tin cho cô sớm nhất có thể.” Vị bác sĩ nhanh chóng vào phòng, để Chloe lại một mình. Những mảng ký ức cứ như một đoạn phim lặp đi lặp lại trong đầu Chloe.

Beca và Chloe ngồi trong nhà hàng, hai tay đan chặt vào nhau. Cả hai cùng đi bộ đến xe của xe của Beca và mỉm cười trước Chloe.

 “Em đang nghĩ gì thế?” Có thể nói rằng Chloe cảm thấy hai má mình đỏ lên. Có một cái gì đó trong cách Beca nhìn cô luôn làm cô cảm thấy như cô là cô gái đặc biệt nhất trên thế giới.

“Chỉ là em yêu chị nhiều như thế nào và em thực sự hạnh phúc khi trở thành của chị.” Beca nghiêng người về phía bạn gái mình và nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Rồi cô từ từ dứt ra. “Nghiêm túc, em biết em không nói là đủ nhưng em hứa em sẽ bắt đầu yêu chị nhiều hơn nữa Chloe Beale. Chị làm em hạnh phúc theo một cách không thể diễn tả được, đây là ba năm đẹp nhất của đời em và khi chúng ta về nhà, em sẽ tặng chị món quà kỉ niệm, rằng chị thực sự có ý nghĩa đối với em. Có thể em không giỏi trong việc bày tỏ lòng mình qua từ ngữ nhưng em có cách của riêng em, hãy tin em,” Cô cười. Chloe nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc của bạn gái mình và có thể cảm thấy tim cô đập ngày càng nhanh hơn.

“Beca, chị biết là em yêu chị và xin em đừng bao giờ nghi ngờ về tình cảm của chị dành cho em. Nếu không có em, chị không nghĩ mình có thể được hoàn hảo như thế này. Em là lý do chị thức dậy mỗi sáng và lý do chị đi ngủ mỗi tồi, chỉ để giữ em gần bên chị và không bao giờ để em rời xa chị. Chị không biết mình phải làm gì nếu thiếu em.” Chloe siết chặt bàn tay của Beca trong khoảnh khác ý nghĩ đó thoáng qua.

“Chị đừng lo, chị sẽ không bao giờ phải biết đâu. Em yêu chị, mãi mãi và luôn luôn như vậy.” Beca hôn bạn gái mình thêm một lần nữa trước khi họ dứt tay ra. “Giờ thì chúng ta nên về nhà thôi, để em còn có thể tặng chị món quà kỉ niệm tuyệt vời của em chứ”

“Được thôi, chị sẽ theo sau em. Chị nghĩ là có hơi vớ vẩn khi mà chúng ta lại đi hai chiếc xe riêng tới đây.” Chloe thở dài khi Beca mở cửa xe cho cô.

“Em biết nhưng em phải làm việc. Hoặc là chúng ta phải đi riêng hoặc là sẽ mất bàn đã đặt, em chọn đến sau.” Beca nhún vai khi Chloe thắt dây an toàn. “Dù thế nào em cũng sẽ gặp chị ở nhà sau. Lái xe cẩn thận và tuyệt đối không nhắn tin cho em trong lúc lái xe, em không muốn chị gặp tai nạn. Chị có thể đợi 15 phút để nói cho em biết chị yêu em nhiều như  thế nào okay?” Chloe cười, cảm thấy vui vì người phụ nữ kia biết rõ mình như vậy.

Cô đợi Beca vào xe rồi mới bắt đầu khởi động xe. Cả hai chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe. Đèn đường và biển hiệu lần lượt bị bỏ lại phía sau lưng họ. Chloe với tay định mở radio khi cả hai đang dừng đèn đỏ thì điện thoại cô rung. Cô cười lắc đầu khi thấy tên Beca hiện trên màn hình.

Beca: Về bản thu âm, em không thể đợi để nói em yêu chị nhiều vô cùng.

Chloe định trả lời thì một tin nhắn khác được gửi đến.

Beca: Và chị đừng hòng nghĩ đến việc trả lời tin nhắn đó.

Trước khi cô có thể hiểu được tin nhắn đó thì có tiếng va chạm lớn. Giật mình, cô ngước lên nhìn và kinh hoàng trước cảnh tượng phía trước. Xe bạn gái cô lật ngửa bên lề đường và một chiếc xe khác ở làn xe của cô. Chloe cố gắng di chuyển nhưng tâm trí và cơ thể cô như bị đóng băng trước cảnh tượng đó, không thể nào nhúc nhích cựa quậy.

Cô không biết đã bao lâu trước khi cô thoát khỏi dòng suy nghĩ và chạy đến cứu Beca. Tim cô thắt lại khi cô tiến đến cửa xe và thấy tình yêu nhỏ bé của cô nằm bất lực. Mùi rượu và mồ hôi bay thoảng trong không khí khi tài xế chiếc xe đã tông Beca tiến tới. Chloe nhìn vào trong và không thể nào biết được liệu Beca còn sống hay không, nhưng cô biết mình phải làm gì đó, và càng nhanh thì càng tốt.

Không chần chừ và Chloe cũng không biết mình nhận được sức mạnh to lớn này từ đâu, cô kéo mạnh cửa xe và tháo dây an toàn đang trên người bạn gái mình. Cô kéo Beca ra ngoài và lập tức đưa tay lên kiểm tra mạch. Chloe biết cô không có nhiều thời gian ngay khi nhận ra mạch Beca đập vô cùng yếu, cô bế Beca và đưa cô vào ghế sau của xe mình. Cô mau chóng lái đi, thậm chí không thèm đoái hoài đến tên tài xế say xỉn gây tai nạn, tiến thẳng đến bệnh viện gần nhất và may mắn là nó rất gần.

Chloe ngồi một mình trong phòng chờ, thời gian chậm rãi lướt qua. Cuộc phẫu thuật đã kéo dài nhiều giờ rồi và vẫn chưa có ai đến nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra. Cô gọi cho bố mẹ Beca, bố mẹ và bạn thân nhất của cô Aubrey ngay lập tức đón chuyến bay sớm nhất đến chỗ cô.

“Chloe Beale” một giọng nói kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn lên và thấy vị bác sĩ đã đưa Beca vào phòng phẫu thuật đang đứng trước cô.

“Cô ấy có ổn không? Làm ơn hãy nói cho tôi chuyện đang xảy ra?” Chloe lập tức khóc nức nở trước khi anh ta kịp nói bất cứ gì.

“Cô ấy mất rất nhiều máu, và phổi trái bị dập nát. Cô ấy đã trải qua cuộc phẫu thuật, nhưng tôi  không thể đảm bảo cô ấy có thể vượt qua được. Cô ấy đang trong phòng hồi sức, cô có thể vào ngồi cùng với cô ấy.” Lời nói vô nghĩa của bác sĩ lùng bùng bên tai Chloe. Cô không hiểu được mọi chuyện đang diễn ra.

“Bác-bác sĩ không biết liệu cô ấy có thể qua khỏi?” Chloe ngã khuỵu trên đầu gối mình khi nghĩ đến phãi mất đi tình yêu của đời mình, người duy nhất có thể làm cô hạnh phúc, và là người duy nhất sẽ làm cô hạnh phúc.

“Tôi xin lỗi, hiện tại những gì chúng ta có thể làm là cầu nguyện rằng cô ấy sẽ qua khỏi đêm nay” bác sĩ cau mày khi thấy Chloe mất bình tĩnh.

“Làm ơn, hãy cứu cô ấy, tôi phải đến bên bạn gái mình. Beca cần tôi.” Chloe nhanh chóng đứng dậy và nhìn vị bác sĩ. Anh ta gật đầu và quay đi. Chloe đi theo bác sĩ vào phòng hồi sức và đến bên một chiếc giường nằm cuối phòng.

Chloe gần như ngất khi thấy Beca nằm bất động trên giường, bơ vơ, xanh xao và người đầy vết thương từ đầu đến chân.

“Một trong các y tá đã nói cho tôi biết cảnh sát đã bắt được tên tài xế gây ra chuyện này.” Bác sĩ thông báo cho Chloe với hy vọng sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn. Chloe nhìn anh ta và cau mày.

“Có thể cho chúng tôi riêng tư một chút được không?” Cô thì thầm

“Đương nhiên là được, nếu cô cần gì thì có bác sĩ và y tá ở ngoài, đừng ngại.” Bác sĩ đặt tay lên vai an ủi Chloe. “Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra.” Nói rồi quay lưng đi để cho hai cô gái không gian riêng tư.

Chloe đứng trước giường Beca, đã hơn một giờ trước khi cô cuối cùng cũng được ở gần Beca. Cô lấy ghế và đẩy nó đến ngay sát giường bệnh của bạn gái mình. Chloe lặng lẽ đưa tay mình lên đan những ngón tay cả hai lại với nhau.

Nước mắt cô chảy dài trên má khi cô nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay Beca, cảm nhận sự mềm mại của tay cô ấy. Chloe khẽ nghiêng người và dịu dàng đặt một nụ hôn lên tay Beca, cho phép họ được nán lại gần nhau hơn mặc dù nụ hôn có thể đánh thức cô ấy.

“Beca” Chloe bắt đầu nói. Cô không biết phải nói gì với bạn gái mình ngay lúc đó, nhưng đồng thời cũng trong giây phút đó có quá nhiều thứ cần phải nói.

“Chị không biết liệu em có nghe được chị hay không nhưng chị nghĩ chị nên làm việc này dù thế nào đi nữa. Em đã gặp tai nạn tối nay. Một tên tài xế say xỉn đã tông em và chị hứa chị sẽ không ngừng lại cho đến khi hắn phải đối mặt với công lý và xét xử.” Ánh mắt của Chloe càng trở nên u ám hơn khi cô tiếp tục. “Nhưng chị cần em tỉnh dậy giúp chị. Em biết là chị không giỏi trong việc trở nên ngầu lòi badass, chị không như em. Em là hòn đá tảng ngầu lòi của chị và chị cần em tỉnh dậy để ta cùng nhau làm việc này.” Chloe siết chặt bàn tay của bạn gái mình khi cô tiếp lời.

“Chúng ta đã dự định sẽ cùng nhau đi đến hết con đường này okay? Ba năm không hề đủ, những cái ôm, những lần đụng chạm và những nụ hôn, nó không hề đủ Beca.” Dù đã cố kiểm soát nhưng Chloe không thể kiềm được lòng mình. Đôi vai cô run lên một cách mất kiểm soát và nước mắt tuôn ra. “Chị cần nghe thấy giọng em, chị muốn nghe em nói yêu chị. Chị cần em quàng vòng tay của em quanh chị mỗi tối khi hai ta dần chìm vào giấc ngủ. Chị cần em mang đến tiếng cười chi chị. Chị chỉ cần em Beca Mitchell okay? Em không được phép rời bỏ chị. Em không được phép rời đi vì chị cần em,” Chloe gần như thì thầm qua tiếng nức nở. “Và vì chị yêu em. Chị phải làm gì nếu không có em hả Beca?”

Khi câu hỏi cuối cùng của Chloe gần như đã được trả lời ngay khi cô nghe tiếng beep đều đặn của máy điện đồ tim chậm dần lại đến khi một tiếng beep kéo dài. Trước khi cô kịp làm gì, cô đã bị đẩy ra khỏi phòng ngay khi ba y tá tất tả chạy vào.

“Beca,” là từ cuối cùng cô có thể nói trước khi mọi thứ dần trở nên tối đen. Tầm nhìn của Chloe tối sầm lại khi cô ngã ầm xuống sàn nhà.

x-x-x-x-x-x-x

Chloe nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em tham gia với nhé?” Một giọng nói quen thuộc đưa cô về thực tai. Cô nhìn sang và mỉm cười khi thấy bạn gái mình đang đứng cạnh bên cửa. Beca mỉm cười bước về phía bạn gái mình

“Babe em ổn rồi!” Chloe thở dài nhẹ nhõm mừng rỡ khi cô cảm nhận môi bạn gái mình đang trên môi mình.

“Em thậm chí còn hơn là ổn Chloe, em đã bình phục.” Beca cầm lấy tay Chloe và mỉm cười. “Em chỉ muốn chị biết là em đã nghe mọi thứ chị nói khi em bất tỉnh và em muốn chị không bao giờ phải lo lắng về cuộc sống thiếu em. Em sẽ luôn luôn ở bên cạnh chị. Chị là tất cả đối với em và không ai hay bất cứ thứ gì có thể thay đổi điều đó.”

Chloe cười, gật đầu

“Vậy là ổn rồi, chị không nghĩ chị có thể sống nếu thiếu em,” Cô thì thầm.

“Không, chị có thể, em muốn chị nghĩ là chị không thể. Chị rất mạnh mẽ Chloe Beale và em buồn vì chị không biết điều đó. Sự thật là chị luôn là người ở bên cạnh em, em không biết phải làm gì nếu không có chị. Nhưng chị, chị là người mạnh mẽ, tốt bụng, thông minh, tuyệt vời và đẹp nhất trong thế giới này. Đó là một món quà không nên bị lãng phí. Vậy nên hứa với em chị sẽ không lãng phí nó Chloe,” Beca nài nỉ

“Chị không hiểu..” Chloe định nói nhưng một lần nữa lại bị ngắt lời bởi đôi môi Beca. Beca hôn bạn gái mình với mọi tình cảm yêu thương của mình.

“Hãy hứa với em.” Beca dứt ra và nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Chloe

“Chị hứa.” Chloe gật đầu. Cô khá bối rối nhưng cô sẽ hứa với cả thế giới nếu Beca muốn cô làm như vậy

“Okay và trước khi em đi, em cần chị hứa một điều nữa. Khi chị về nhà, hãy đến tủ quần áo trong phòng ngủ trống của chúng ta, dưới những chiếc khăn là một món quà cho chị. Em buộc phải giấu nó ở đó vì nếu không thì thế nào chị cũng lục khắp nơi để tìm.” Beca cười

“Okay chị hứa, nhưng em định đi đâu?” Chloe cau mày. Cô cảm thấy như mình đang bỏ lỡ một việc gì đó.

“Về nha.” Beca nhẹ nhàng mỉm cười. “Em yêu chị Chloe Beale và hãy luôn tin em rằng dù thế nào đi nữa, em sẽ luôn dõi theo chị mọi lúc mọi nơi. Nếu chị cần em, chị sẽ biết phải tìm em ở đâu.” Beca cười trước khi xoay người rời khỏi phòng

“Khoan đã,” Chloe gọi. Beca đứng lại và quay người lại nhìn bạn gái mình thêm lần nữa.

“Có chuyện gì vậy baby?”

“Chị sẽ được gặp em ở nhà đúng không?” Chloe hỏi.

“Chị sẽ gặp em, đừng lo.” Beca mỉm cười. “Em yêu chị và mãi mãi luôn như vậy.” Beca rời đi mà không nói gì thêm.

“Chị cũng yêu em nhiều lắm.” tiếng Chloe vang lên. Cô ngả đầu mình lên gối và để những suy nghĩ bao trùm lên mình. Cô cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về những việc đã xảy ra trong vòng 24 giờ qua.

x-x-x-x-x-x-x

“Chloe con yêu, dậy nào.” Chloe chập chờn mở mắt nhìn khắp căn phòng. Cô thấy Aubrey và bố mẹ đều đang ngồi bên cạnh cô.

“Đây là đâu?” Chloe bối rối hỏi trong khi nhìn xung quanh.

“Bệnh viện, con bị ngất.” Bà Beale nói

“Beca đâu rồi?” Chloe lập tức hỏi. Mọi người trong phòng chợt im bặt và nhìn nhau. “Em ấy nói em ấy đang về nha, nhưng con nghĩ đáng lẽ giờ này em ấy phải trở lại rồi chứ.” Chloe nhìn sang Aubrey với từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

“Chlo,” Aubrey thì thầm

“Sao vậy?” Chloe hỏi mà lòng rối bời.

“Beca..” Aubrey không đủ dũng cãm để nói tiếp

“Beca làm sao Aubrey,” Chloe hỏi. Aubrey im lặng một lúc, gom hết can đảm để nói.

“Beca..không qua khỏi Chloe, em ấy đi rồi.” Aubrey cuối cùng cũng nói xong. Chloe nhìn Aubrey chằm chằm, cố gắng hiểu nhưng gì Aubrey vừa nói.

“Không thể nào, tớ vừa thấy em ấy cách đây không lâu, em ấy bảo tớ em ấy sẽ về nhà và sẽ gặp tớ tại nhà.” Chloe lắc đầu.

“Chloe con yêu, đó là sự thật. Beca đã không qua khỏi, còn con thì ngất vì căng thẳng. Mẹ rất tiếc con têu,” Bà Beale nhói lòng khi thấy con gái mình đang sốc.

“Ý mẹ là..em ấy mất rồi?” Chloe lắc đầu không muốn tin.

“Tớ rất tiếc Chlo,” Aubrey cầm lấy tay bạn thân mình và siết chặt.

“Con muốn ở một mình lúc này.” Chloe cảm thấy vỡ vụn trước lời nói của mọi người.

“Chloe..” Bà Beale nói.

“Đi đi,” Chloe hét lên, nước mắt bắt đầu rơi. Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm gì. Không ai muốn để Chloe lại một mình hết, nhưng họ cũng muốn tôn trọng ý kiến của cô.

“Làm ơn,” Chloe thì thầm qua nước mắt.

“Okay chúng tớ sẽ ở ngoài đề phòng cậu cần chúng tớ.” Aubrey trĩu lòng. Cô đứng dậy và rời phòng

“Con yêu, bố con và mẹ luôn ở đây nếu con đã sẵn sàng, okay? Bà Beale nghiêng người hôn má con gái mình trước khi rời đi cùng với chồng mình.

x-x-x-x-x-x-x

“Cậu có chắc cậu muốn ở một mình?” Aubrey đứng trước cửa nhà Chloe và đợi cô đáp lại.

“Đúng vậy, làm ơn,” Chloe gật đầu. “Tớ sẽ gặp cậu ngày mai khi chúng ta cùng bàn chuyện đám tang. Còn tối nay, tớ nghĩ tớ muốn ở một mình.” Chloe lê chân với hy vọng Aubrey sẽ rời đi. Aubrey có thể thấy sự tuyệt vọng trong mắt Chloe nên cô quyết định rời đi.

“Được rồi, tớ sẽ chờ cậu gọi. Làm ơn đừng ngại gọi cho tớ,” Aubrey thở dài. Chloe gật đầu và đóng cửa.

“Cảm ơn Bree, hẹn gặp cậu ngày mai. Yêu cậu.” Trước khi Aubrey kịp trả lời, đã có tiếng khóa cửa bên trong.

Chloe chậm rãi lê chân lên cầu thang. Cô vẫn chưa sẵn sang bước vào căn phòng cô và Beca chia sẻ, cô chọn căn phòng ngủ trống. Cô từ từ mở cửa và gần như nghẹn ngào. Cô thề là cô có thể nghe thấy mùi hương của Beca cứ như là em ấy vừa sử dụng nước hoa vậy. Chloe lắc đầu và tiến thẳng đến giường ngủ. Trước khi cô kịp ngồi xuống, ký ức lướt qua. Cô nhìn về phía tủ quần áo và không chần chừ mở tủ. Cô biết cuộc đối thoại với Beca chỉ là giấc mơ nhưng lỡ nó là thật thì sao? Suy nghĩ của cô đã đúng khi cô lấy những chiếc khăn ra và tìm thấy một chiếc hộp bên dưới

Cô cầm lấy chiếc hộp và đọc. “Của chúng ta” được viết trên hộp. Chloe có thể cảm thấy tim mình đập mạnh khi cô đặt chiếc hộp lên đầu giường. Đây là quà kỉ niệm của cô. Món quà cuối cùng cô nhận từ Beca. Cô có thật sự muốn mở nó?

Cô nhớ lại giấc mơ của mình và biết đó là nguyện vọng của Beca, muốn Chloe mở hộp. Cô mở hộp và mở to mắt khi thấy những thứ linh tinh trong đó. Nhưng chúng không đơn giản là những thứ linh tinh, đó là ký ức. Chloe nhìn vào và thấy mọi tấm thiệp Chloe từng tặng Beca, mọi cuống vé xem phim mà họ từng xem cùng nhau, biên lai của buổi hẹn đầu tiên, ảnh và ghi chú họ từng gửi cho nhau trong mỗi giờ tập của nhóm Bellas. Mọi thứ trong vòng ba năm qua đều ở trong hộp

Những giọt nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn..Mặc dù Chloe đã cố vượt qua sau khi xem xong hết mọi thứ trong hộp và đóng nó lại. Cô nằm dài trên giường, tay ôm chặt chiếc hộp vào lòng.  Cô nở nụ cười khi nhớ đến cuộc hội thoại cuối cùng của họ.

Nghiêm túc, em biết em không nói là đủ nhưng em hứa em sẽ bắt đầu yêu chị nhiều hơn nữa Chloe Beale. Chị làm em hạnh phúc theo một cách không thể diễn tả được, đây là ba năm đẹp nhất của đời em và khi chúng ta về nhà, em sẽ tặng chị món quà kỉ niệm, rằng chị thực sự có ý nghĩa đối với em. Có thể em không giỏi trong việc bày tỏ lòng mình qua từ ngữ nhưng em có cách của riêng em, hãy tin em.”

HẾT.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Tags: , ,