Anna Kendrick trò chuyện với chúng tôi về con đường sự nghiệp của cô ấy từ Broadway cho đến Hollywood, nguồn cảm hứng điện ảnh của mình, và tiết lộ cho chúng tôi rằng cô ấy sẽ làm gì nếu không phải là một ngôi sao.
Bản thân là một người nổi tiếng, Anna Kendrick là một người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi, rất tự nhiên ôm tác giả chuyên viết các bài hát về nữ quyền Stephen Sondheim, khác hẳn với hình ảnh cô thiếu nữ trẻ trung hư hỏng và có đôi chút kỳ quặc trên màn ảnh bạc.
Cô ấy không hẳn là một chuyên gia trang điểm hay dù cho đó có là lớp trang điểm nhẹ nhàng đi chăng nữa, đừng bao giờ hỏi Anna Kendrick về mỹ phẩm. Cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn nếu như bạn tôn trọng yêu cầu của cô, trong khi hàng nghìn nhà báo tỏ ra coi thường cô, họ chỉ dần bao quanh cô ấy khi được đề cử giải Oscar cho Nữ Phụ Xuất Sắc Nhất sau khi trở thành một ngôi sao mới nổi sau bộ phim Up in the Air (2009). Tuy nhiên, nếu như bạn đặt câu hỏi, Anna Kendrick vẫn sẽ trả lời, một cách khôn ngoan, và với một nụ cười trên môi. Không chỉ bởi vì nó là phép lịch sự tối thiểu, cô ấy tin rằng đó là điều quan trọng để làm thân với mọi người. Bao gồm cả những tên phóng viên ngu ngốc.

Tuy nhiên, sau khi trải qua tour thế giới với đoạn đường lên đến 20,000 dặm bay nhằm quảng bá cho bộ phim Up in the Air, Kendrick khám phá ra một điều đáng ngạc nhiên đối với bản thân cô ấy, cô có một nét nữ tính của riêng mình và cảm thấy vui vẻ khi có một người đàn ông xách hộ hành lý cho cô. ‘Điều này không làm cho tôi trở nên yếu đuối’ Kendrick nói, một cách duyên dáng. ‘Nó khiến tôi trở thành một quý cô’.
Vào độ tuổi 30, Kendrick không nổi đình đám như các ngôi sao khác; cô chỉ trở nên nổi tiếng sau 12 năm, sau khi lần đầu tiên đánh dấu sự nghiệp của mình trên sân khấu Broadway vào độ tuổi vị thành niên, tiếp theo đó là những ca khúc do Sondheim sáng tác, một bộ phim độc lập, một vai diễn trong Twilight (trong vai ‘bà tám’ Jessica Stanley), bước vọt lớn trong sự nghiệp của mình với vai diễn Natalie Kenner đối diện với George Clooney trong Up in the Air và trở thành ngôi sao xuất hiện trong bộ phim nói về acappella đình đám Pitch Perfect và phần tiếp theo cùng với bộ phim nhạc kịch Into the Woods.
Luôn luôn là đứa trẻ nhỏ con nhất trong lớp học ở Portland, Maine (kể cả trong các sân chơi), Kendrick ngay lúc đó đã biết rằng một ngày mình sẽ trưởng thành trong một thế giới rộng lớn hơn so với cuộc sống mình đang có. Chắc chắn nó sẽ to hơn Portland. Lúc 10 tuổi, Kendrick và anh trai của mình bắt một chuyến xe buýt chạy đua đến Manhattan để cô có thể tham gia buổi thử giọng – đây là một kỷ niệm mà cô vô cùng trên trọng. Cô trở nên mạnh mẽ hơn sau những lần bị bắt nạt ở trường, kiên định hơn, và nhận đề cử cho giải Tony cho sự thông minh của mình trong một vở kịch ở Broadway, High Society. Lởi mời gọi từ những thành phố nổi tiếng, Một Kendrick với sự nghiệp đa dạng và xứng đáng đã nhanh chóng làm nên tên tuổi của mình và trở thành những người phụ nữ mạnh mẽ tiêu biểu. Vào thứ Sáu này, các fans sẽ được gặp Kendrick trong một bộ phim hành động hài, Mr. Right, trong vai một người phụ nữ chợt nhận ra người đàn ông hoàn hảo của đời mình, do Sam Rockwell đóng, là một sát thủ. Hãy đoán xem ai sẽ là người ở lại trong cuộc tình này?
Ngoài đời thực, Kendrick đến nơi trong chiếc áo hoodies đen trắng, tai nghe Ipod, không hề có bất kỳ sự trang điểm nào trên khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến người ta quên cả thở và tuyệt đối dễ gần. Cô ấy có dàng người nhỏ bé, kiểu con gái chỉ nặng có 90 pounds, nhưng Kendrick lại luôn luôn có một thứ gì đó khiến cho người ta không thể bỏ quên sự hiện diện của cô được.
Trong cuộc trò chuyện, Kendrick là một con người khiêm tốn, thân thiện, hay cười, và rất tốt bụng. Đó là điều tạo nên điểm hấp dẫn ở cô gái ấy, đối xử tốt với mọi người, kể cả những người không quen. Đó là một cách để thể hiện sự tôn trọng, quy luật đối nhân xử thế, đối xử với những người như quanh như cách họ đối xử với bạn, đó là cách giúp chúng ta hòa hợp trong thế giới này. Chúng ta thật may mắn vì Kendrick vô cùng thân thiện, dù cho cô ấy có là ngôi sao nổi nhanh nhất ở Hollywood đi chăng nữa, và chúng ta không ngại nói thế, dù cho điều ấy có thể làm cho cô gái bé nhỏ đỏ mặt.
Có lẽ đây là điều không còn xa lạ với mọi người nữa, bởi bạn đã từng đề cập đến nó rất nhiều lần – ngoại hình nhỏ nhắn vừa là món quà Chúa ban cho nhưng cũng là rắc rối trong cuộc đời bạn và bạn cùng lớp của bạn không hề tốt bụng chút nào. Vậy, mọi chuyện bắt đầu như thế nào?
Khi đó tôi đang học lớp 7 hay 8 gì đó và tôi đang ngồi đọc Jane Eyre. Chúng tôi có quyền được lựa chọn những cuốn sách cho riêng mình. Có một cô gái, nhưng tôi không nhớ rõ tên cô ấy lắm, nhưng điều duy nhất tôi nhớ ở cô ta đó là chúng tôi thường xuyên cãi nhau về Jane Eyre. ‘Ồ, cậu nghĩ cậu thông minh hơn chúng tớ chỉ bởi vì cuốn sách mà cậu đang đọc dày hơn của bọn tớ sao?’ Tại sao cô ta có thể nói như vậy. Tôi lúc đó quá nhỏ bé. Tôi không có khả năng đáp trả.
Thật quá đáng, thật biết chọn đúng người nhỏ bé để bắt nạt mà…
Tôi biết! Những đứa trẻ con thường rất xấu tính! Dù cho có lớn lên nhưng vẫn luôn là đứa nhỏ con nhất trong lớp, nó cũng có lợi ích của riêng nó. Đôi khi là những thứ rất ngu ngốc, như mỗi khi chúng tôi xây kim tự tháp trong giờ thể dục thì tôi luôn làm đỉnh của ngọn tháp. Khi tôi còn nhỏ và mỗi dịp dọn dẹp nhà cửa đầu xuân đến, họ đều nhận ra rằng họ không thể chui vừa vào những khoảng không gian chật chội được, và khi đó họ tìm đến tôi để giúp đỡ thay vì để cho tôi chỉ dọn dẹp căn phòng của mình. Tôi rất nhớ cái cảm giác khi mình trở nên có ích. Đó là thứ ngọt ngào nhất mà họ làm cho tôi.

Vậy mọi thứ thực sự xảy ra khi bạn ở trong sân chơi.
Chính xác! Khi tôi ước giá như đừng ai đó bắt nạt mình, tôi nghĩ tình đoàn kết là điều quý giá nhất trong cuộc sống của người lớn. Một số ít người mà tôi biết ở trường thường xuyên bắt nạt tôi, giờ đây tôi không nhớ một chút gì về họ ngoại trừ khuôn mặt. Đây là điều nhạy cảm của một kẻ ngoại đạo khi tinh tế nhận ra được chỉ từ một vài điểm nhỏ. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ hòa nhập với mọi người một cách hào hứng hơn, dũng cảm hơn nếu như không ai nghịch tóc tôi để trêu đùa chiều cao của tôi.
Đợi chút… Liệu tôi có nên hỏi về mái tóc đó ngay bây giờ không?
(Cười) Xin đừng.
Bạn muốn nghe câu hỏi nào từ phía nhà báo?
Hmm…Tôi rất thích những câu hỏi kiểu này. Tôi chưa từng được đặt câu hỏi như vậy trước đây! Thật ra thì, tôi có thể bàn tán sôi nổi về đủ các loại phim trên đời, bởi phim ảnh là thứ mà tôi yêu thích nhất và cuốn hút tôi nhất. Phim ảnh là một trong số rất ít thứ mà tôi hiểu biết nhiều hơn bố tôi, đó là điều mà tôi tự hào nhất. Bố tôi là một người vô cùng xuất sắc và là một quý ngài Biết Tuốt, ông biết tất cả mọi thứ – nhưng tôi biết nhiều bộ phim hơn ông. Khi chúng tôi cùng nhau xem bộ phim Stalag 17 và ông ấy bắt đầu kể tên các nam diễn viên trong phim, và ông ấy đã thắng. Khi ông ấy nói về bộ phim Gunsmoke, ông luôn luôn trêu chọc tôi bởi tôi chưa từng xem bất kỳ tập phim nào của bộ phim. Nhưng tôi cực kỳ yêu thích bộ sưu tập Criterion này. Tôi thuê tất cả các bộ phim Bergman để tôi có thể đặt tay mình lên chúng. Bộ sưu tập Criterion toàn là những bộ phim hay tuyệt cú mèo.
Bạn có bộ phim yêu thích nào không?
Bộ phim mà tôi yêu thích nhất là The Women. Tôi chưa từng xem bản remake năm 2008. Đó quả thật không công bằng khi tôi đánh giá chúng, nhưng tôi luôn có lập trường riêng của mình để từ chối sự tồn tại của nó. Bản gốc mới chính là bộ phim mà tôi yêu thích nhất. Tôi xem bộ phim đó lần đầu tiên đó là khi tôi vào khoảng 12 tuổi. Cuộc hội thoại trong phim chính là động lực để tôi cố gắng. Nó thực sự đã nắm bắt được cảm xúc và suy nghĩ trong tôi. Đó là bộ phim tôi xem đi xem lại nhiều hơn cả Star Wars. Đó là bộ phim duy nhất không quan trọng đến tuổi tác của tôi – kể cả khi tôi 12 hay 24 – tôi vẫn luôn trân trọng nó. Bộ phim đó luôn thu hút tôi và diễn xuất đó luôn làm cho tôi trở nên điên đảo. Tôi yêu cả series phim The Thin Man và His Girl Friday nữa. Chúng quả thật vô cùng tuyệt vời với những đoạn hội thoại thông minh và căn thời gian một cách chuẩn xác. Tôi không biết có bao nhiêu bộ phim trong quá khứ rất đáng được để đời đến vậy. Tôi ước gì tôi có thể làm được một điều tương tự.
Bạn chỉ như là một đứa trẻ vị thành niên khi bị bắt nạt trong sân chơi hay ngay cả khi bắt đầu sự nghiệp trên sân khấu Broadway, và sau đó là đến Hollywood. Mất bao nhiêu lâu để bạn có thể đạt được thành công như bây giờ?
(Cười) Trong khoảng 12 năm, cho đi và nhận lại hơn một thập kỷ (Cười) Tôi đã làm việc cự kỳ cực kỳ cực khổ và cũng cực kỳ cực kỳ ma mắn. Lý do tôi đến Los Angeles thực chất là đi thử vai cho một bộ phim truyền hình. Buổi thử vai không được tốt cho lắm và dù cho họ có quay show đó đi chăng nữa, chúng tôi cũng chẳng bao giờ được lên sóng – nhưng công việc này đã đưa tôi đến Los Angeles. Nó giúp tôi có đủ tiền để có thể chi trả cho cuộc sống ở nơi đây và tiếp tục thử sức với các vai diễn tốt hơn. Nó giúp tôi có đủ tiền để có thể trang trải trong các giai đoạn thất nghiệp đầy khó khăn. Tôi luôn gặp may mắn. Thật kỳ lạ.
Bạn thật may mắn khi có cơ hội được gặp một trong những vị anh hùng của đời mình, huyền thoại Broadway một thời Stephen Sondheim, và bạn luôn xuất hiện trong các bộ phim phiên bản cho các vở nhạc kịch của ông, Into the Wood. Hãy kể cho tôi đôi chút về sức hút của Sondheim được không?
Là một người biểu diễn, âm nhạc của Sondheim cực kỳ quyến rũ – và ông ấy quả thật là một thiên tài. Giống như thể ông ấy đang biến tất cả các cảnh diễn thành giai điệu và nhịp điệu. Bạn gần như có thể học hỏi được một chút điều gì đó từ ông ấy. Giống như ông ấy viết cho bạn một lời thoại để đọc, còn ông ấy biến chúng thành một bài hát vậy. Đó là điều rất thú vị ở ông ấy, đó là lý do các bản nhạc và giai điệu đều nghe rất êm tai. Tính cách của mỗi người đã làm nên các vai diễn, chứ không bắt buộc phải là diễn viên. Sondheim cũng đã đóng vai khách mời trong bộ phim đầu tiên cảu tôi, Camp, nơi mà tôi lần đầu tiên gặp ông ấy. Ông ấy cực kỳ tốt bụng và luôn luôn khuyến khích tôi, quả là một nhân cách cao đẹp. Sau đó một vài năm, tôi hoàn thành buổi diễn A Little Night Music trên sân khấu Broadway và tôi cảm thấy cực kỳ hào hứng. Đó là một show lớn, độ khó cực cao, và bạn đang trình diễn trên sân sau của Sondheim – sân khấu Broadway. Nhưng Sondheim đã đến gặp tôi ngay buổi thử duyệt đầu tiên, trước mặt toàn bộ nhân viên, và ông ấy nói: ‘Xin chào, rất vui được gặp lại cháu.’ Trước bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như vậy trong đời. Tôi khi đó 17 và luôn lo lắng. Tôi đến New York một mình. Sau đó tôi được mọi người bao quanh và khuôn mặt tôi lúc đó như thể ‘Đúng vậy, Sondheim biết tôi, đúng như bạn nghĩ đó’ (Cười lớn)

Bên cạnh bức tượng nhỏ nhắn của bạn, bạn chưa từng thử vai một người phụ nữ đau khổ. Hình ảnh người phụ nữ mà bạn đóng luôn như chỉ để dành riêng cho bạn: nói nhanh, tự nhiên như bạn chính là nhân vật đó vậy. Bạn nghĩ như nào?
Tôi thường chọn các vai diễn những cô gái mạnh mẽ, nhưng chúng sẽ không thú vị hay chân thật nếu như tôi không hoàn toàn nhập vai vào chúng. Tôi luôn nhập tâm vào nhân vật một cách hoàn hảo nhất. Có lẽ công việc thú vị nhất là tìm ra điểm mạnh của nhân vật. Không hề nghi ngờ gì, nó chính là những gì được phản ánh trong cuộc sống của tôi hiện tại và sự thật là tôi đã ở nơi mà tôi có thể tìm được sức mạnh cho riêng mình và điểm yếu của mình. Nói cách khác, rất dễ dàng để có thể sửa chữa mọi thứ nếu như bạn không ngay lập tức đổ lỗi cho những thứ – vấn đề tài chính hay đó không phải công việc mà bạn ưa thích. Thật là thú vị khi có thể được ở vị trí mà mình được làm chính xác mọi thứ mình muốn và phát triển mọi thứ theo ước muốn của mình và giờ đây tôi đang nhìn lại tất tần tật các khía cạnh trong đời mình và nhận ra được thực sự mình cần gì. Tôi không thể phủ nhận sự thật rằng tôi chưa hề có một công việc theo mong ước. Thật tốt là tôi đã nhận ra nó sớm, và cũng thật đáng sợ. Có lẽ tôi nên bắt đầu kiếm một công việc tay trái thôi
Có vẻ như bạn đã nắm trong tay cả thế giới vậy
Thật ra thì, thế giới là nơi mà mọi người có thể nắm trong tay hay đặt các câu hỏi vậy. Tôi không muốn áp đặt lên bất cứ ai cả. Nhưng có lẽ tôi sẽ từ bỏ mọi thứ, và bỏ đi đâu một ngày nào đó chẳng hạn. Có lẽ đi đến một trường nấu ăn và mở một tiệm bánh ngọt nhỏ vậy. Gần đây tôi bắt đầu có hứng thú với việc nướng bánh. Nướng bánh là một công việc giúp tôi thư thả đầu óc. Tôi phải tập trung vào những thứ rất nhỏ – nhưng rất đáng quý – mỗi lần trong 1 giờ. Tôi không thể suy nghĩ về bạn bè, công việc, gia đình – khi mà những quả trứng chưa được đánh cho tơi lên. Và sau đó mọi người sẽ coi bạn như một vị thánh khi làm vậy. Quả đúng là thiên tài….Có lẽ tôi sẽ làm vậy.