Home

From the blog

[Fanfic] Blind love – Tập 18

No Comments Fanfic

Blind Love (Chapter 18)

Tác giả: acafuckmylife

Blind Love (tập 18)

Dịch sang tiếng Việt bởi Billie Vũ

“Trông tớ như thế nào?” Aubrey xoay lưng về gương, đối diện với Chloe.

Chloe bật khóc và mỉm cười nhìn cô bạn thân đang đứng trước mặt mình. “Cậu đẹp lắm Bre, sau này chỉ cần tớ bằng một nửa cậu thôi là đã quá đủ rồi.”

“Tớ yêu cậu, Chloe. Cảm ơn cậu nhiều lắm, vì mọi thứ cậu đã làm cho tớ. Thật lòng mà nói, mọi thứ sẽ chẳng đâu vào đâu nếu thiếu cậu.” Aubrey nhẹ kéo Chloe về phía mình rồi ôm thật chặt.

“Tớ cũng yêu cậu nhiều lắm,” Chloe khẽ nói qua vai Aubrey. “Tớ muốn cậu biết rằng đối với tớ, cậu giống như một người chị em gái vậy. Và cậu sẽ mãi mãi là người chị em tuyệt vời nhất của tớ, cho đến ngày tớ chết đi.”

“Cậu cũng vậy Chloe à. Và sẽ luôn như vậy.” Aureby dứt ra. Cô thở dài khi thấy đôi mắt bạn thân mình đỏ lên. “Cậu sẽ ổn chứ?” Cô hỏi.

Chloe mỉm cười và gật đầu. “Ừ, sao tớ lại không ổn chứ?”

“Beca gọi lại cho cậu chưa?” Aubrey chau mày

Chloe lắc đầu với nụ cười vẫn giữ trên môi, nhưng Aubrey biết chắc chắn rằng nụ cười đó là giả. “Không, nhưng chắc sẽ ổn thôi. Tớ có thể đã doạ cô ấy sợ chết khiếp khi nói cô ấy nghe tình cảm của mình. Lẽ ra tớ đã thấy trước điều này.” Cô nhún vai.

“Well cô ấy có mặt ở đây, cậu sẽ nói chuyện với cô ấy sớm thôi.” Aubrey chỉ ra.

“Yeah tớ sẽ nói chuyện với cô ấy hôm nay, đừng lo.” Chloe gật đầu.

“Cậu có chắc rằng cậu ổn chứ Chlo?” Aubrey một lần nữa lại ôm Chloe thật chặt.

“Tớ sẽ ổn thôi mà Bre” Chloe nhẹ nhàng trấn an.

“Thế còn Tom thì sao?” Aubrey thì thầm.

“Tớ đã làm điều tốt nhất cho anh ấy, hy vọng anh ấy hiểu.” Nước mắt lăn trên khuôn mặt Chloe. Cô nhanh chóng lấy tay lau đi, không muốn Aubrey thấy cô khóc. Hôm nay là đám cưới của Aubrey; cô không nên lo lắng về những chuyện vặt vãnh như vậy. Cô ấy nên mỉm cười và tập trung vào ngày trọng đại này. Chứ không phải những rắc rối giữa cô và Beca, hay cô và Tom.

“Chloe Beale, em sẽ cho anh vinh dự được trở thành người may mắn nhất khi được kết hôn với em không?”

Chloe đứng im lặng trước mặt Tom, tim cô thì đập loạn cả lên, có cảm giác như cô có thể nôn bất cứ lúc nào. Mọi người trong phòng đều yên lặng chờ đợi câu trả lời từ Chloe. Cô không biết đã mất bao lâu rồi. Nhưng nói trắng ra là, cô sợ

“Chloe?” Nụ cười của Tom tắt dần khi thấy Chloe vẫn đứng im, không nói lời nào.

“Tom..” Chloe thì thầm. Từ ngữ trong đầu cô cứ chạy loạn hết cả lên. Nhận được lời cầu hôn từ Tom là mơ ước của cô trong suốt bảy năm qua. Và bây giờ khi việc đó đang xảy ra, cô lại ước giá như việc đó không xảy ra.

“Em hãy nói gì đi…” Tay cầm nhẫn của Tom bắt đầu run run trước mặt Chloe.

“Em..” Chloe cố gắng đáp lại. “Em không thể,” cô lắc đầu. Không suy nghĩ gì hơn, cô đứng dậy và chạy về phía cửa, bỏ đi nhanh nhất có thể.

Tom nhanh chóng đuổi theo sau. Anh thật sự không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra cả. Cả hai đang rất vui vẻ bên nhau, họ hoàn thiện lẫn nhau. Vậy tại sao cô lại bỏ chạy?

“Chloe, dừng lại đi,” Tom kéo tay cô. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh hỏi

Mắt Chloe hướng xuống nền đất trong khi cô cố suy nghĩ. Cô muốn nói cho anh nghe tất cả, đương nhiên điều đó sẽ khiến cô trở thành một kẻ vô cùng tồi tệ. Nhưng nếu cô không nói, thì cũng chả thay đổi được gì. Cách này hay cách khác, cô vẫn là một kẻ tệ hại.

“Tom…” Chloe đưa tay lên, cố lau đi những giọt nước mắt. Cô hít một hơi thật sâu và nhìn anh, cảm giác như có ai bóp chặt lấy tim cô khi thấy vẻ mặt đau khổ của anh.

“Em không thể kết hôn với anh được.” Chloe lắc đầu. Cô bắt đầu sụt sùi, trên má bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt.

“Sao lại không được?” Tom hỏi, sự bối rối thể hiện rõ trong giọng nói.

“Bởi vì…” Cô bắt đầu nói. Chloe lại hít một hơi sâu khác rồi chậm rãi thở ra, gom hết can đảm để nói những lời tiếp theo, khiến trái tim anh tan vỡ. “Em đã yêu người khác,” cô thì thầm.

Chloe lại tiếp tục nhìn xuống đất, bối rối tránh mặt Tom. Tom chỉ im lặng, có lẽ bây giờ thứ duy nhất anh cảm thấy, là sự trống rỗng.

Cuối cùng Chloe cũng có đủ can đảm để ngước lên. Cô biết việc đúng đắn nhất cô có thể làm bây giờ là đối mặt với Tom và lắng nghe bất cứ thứ gì anh nói. Nhưng cô đã sốc, trước câu nói của anh.

“Là Beca, phải không?” Anh hỏi, sau khi hít một hơi sâu, còn hai tay thì cho vào túi quần.

‘Sao anh..” Tom ngay lập tức cắt lời cô

“Anh đã để ý,” giọng Tom chùng xuống. “Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng cái cách mà em vui hẳn lên khi được gặp cô ấy. Hoặc cách mà em chộp lấy điện thoại khi nó rung lên do tin nhắn của cô ấy, hay việc đầu tiên của em khi bước vào phòng là ngó xung quanh để tìm cô ấy.” Tim Chloe nhói lên khi thấy nước mắt Tom rơi. “Anh biết hết…” Tom dừng lại và nhìn vào mắt Chloe. “Bởi em đã từng như vậy đối với anh,” anh tiếp lời

“Tom..” Chloe lên tiếng nhưng lại bị cắt ngang một lần nữa

“Không, em không cần phải nói gì hết. Chẳng có gì để nói hết. Anh đã biết câu trả lời rồi.” Anh thở dài

“Em không có lời giải thích nào hết,” Chloe lắc đầu. “Có lẽ câu trả lời hợp lý duy nhất là, em là kẻ ngốc.”

“Đó rõ ràng là lỗi của anh, Chloe. Anh đã đợi quá lâu. Điều đó cho thấy anh đã không coi trọng em; Anh cứ nghĩ rằng em sẽ mãi ở bên cạnh anh nên không việc gì phải lo về hôn nhân cả. Nhưng lẽ ra anh nên cầu hôn em sớm hơn…” Những giọt nước mắt dần xuất hiện. “Thì việc này đã không xảy ra,” anh thì thầm. Anh vội đưa tay lên và lau những giọt nước mắt ấy. “Đó là lý do anh quyết định cầu hôn em hôm nay. Anh muốn đó là màn cầu hôn đặc biệt của anh dành cho em. Thứ mà em xứng đáng có được.”

“Tom, đây không phải lỗi của anh, em hứa.” Chloe lắc đầu, vội đáp. “Việc này xảy ra là do lỗi của em, là em đã quá ngu ngốc. Anh không làm điều gì sai cả, đừng dằn vặt mình như vậy. Em là người sai, em là người có tình cảm với người thứ ba. Anh không làm gì sai cả. Anh rất hoàn hảo. Quá hoàn hảo, đối với em; em không xứng đáng có được anh. Không bao giờ.” Giọng Chloe chùng xuống. Cô vươn tới và nắm lấy tay Tom.

“Anh nghĩ rằng mình sẽ khó lòng quên được em, Chloe.” Tom thật sự rất yêu cô. Hẹn hò với một cô gái khác ngoài Chloe là việc anh chưa bao giờ nghĩ tới.

“Đừng nói vậy. Anh sẽ tìm được người tốt hơn em. Người đó sẽ không làm anh tổn thương, một người hoàn hảo…giống như anh vậy.” Chloe nhẹ nhàng siết chặt tay anh. “Người mà anh xứng đáng có được”

“Có lẽ là vậy,” anh thở dài. “Nhưng anh không nghĩ mình có thể hẹn hò với ai đó khác. Nói đúng hơn là, anh không muốn.” Tom cúi đầu né tránh. Cả hai cứ thế im lặng không nói gì, Chloe thì vẫn nắm chặt lấy tay Tom.

“Anh nên đi,” Tom thì thầm. “Không có ý gì đâu nhưng anh thật sự không nên ở đây. Bây giờ anh chỉ muốn ở một mình, anh muốn được yên tĩnh.” Nói rồi Tom gỡ tay ra.

Chloe gật đầu, sụt sùi lau nước mắt “Không sao, em hiểu. Em thật sự rất xin lỗi anh, Tom.” Chloe nói.

“Một phần là do anh,” Tom nhún vai. “Anh đã nghĩ tụi mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.” Nói rồi anh quay trở về nhà hàng. Trước khi bước vào trong, anh quay người lại “Anh hy vọng Beca sẽ đối xử với em thật tốt, và mong rằng cô ấy sẽ không chậm chân như anh. Nếu không thì cô ấy sẽ phải hối tiếc lắm” Rồi anh bỏ vào trong, bỏ mặc Chloe đứng khóc một mình.

“Trông tớ ổn không?” Jesse quay lại và hỏi Beca.

“Nhìn như vừa bước ra từ bãi rác ấy. Thay đồ đi.” Cô trêu.

Jesse đảo mắt. “Hôm nay là đám cưới của tớ; giả vờ dễ thương khen tớ thì cậu chết à?” Cậu thở dài.

“Nếu khen, thì tớ không xứng đáng làm phù rể của cậu.”

Jesse lắc đầu. “Lý do hay đấy,” cậu cười.

Cả hai đứng im lặng nhìn nhau. Bỗng Beca quay người, bước về phía chỗ để túi của mình. Cô lôi ra từ túi ra một món quà được gói cẩn thận và đưa cho Jesse.

Jesse nhướn mày, cầm lấy món quà. “Đây là gì?” Cậu hỏi.

“Chỉ là chút quà cảm ơn cậu, vì đã mời tớ… và vì đã luôn ở bên tớ dù cho tớ có khốn nạn như thế nào đi nữa.” Cô lầm bầm.

Trên mặt Jesse ngay lập tức xuất hiện một nụ cười. “Aw Beca, cậu vừa nói cảm ơn đó sao?” Cậu trêu chọc.

“Im lặng và mở quà đi đồ quỷ,” cô đảo mắt.

“Được rồi, bình tĩnh nào.” Jesse cười rồi nhanh tay xé lớp giấy gói quà. Nụ cười của cậu biến mất khi thấy bên trong là một khung ảnh.

“Beca…” Jesse bất ngờ. Bên trong khung ảnh là những tấm ảnh cùng với kỷ niệm ngày trước của họ. Cậu mỉm cười nhìn bạn mình. “Thật sự thì, tớ không biết phải nói gì.” Đối với hầu hết mọi người, việc nhận được một khung ảnh như thế này vào ngày cưới, là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đối với Jesse, chẳng khác nào cậu vừa được Beca mua tặng cho con xe mới. Trong khoảng thời gian cả hai là bạn bè, Beca chưa bao giờ cho cậu thấy tình cảm của mình. Nhưng Jesse biết vốn dĩ Beca chỉ là người hiếm khi bộc lộ tình cảm. Nhưng món quà này, nó thật sự có ý nghĩa với Jesse. Thật sự thì cậu không biết nói gì.

“Cậu thực sự giữ những bức ảnh này sao?” Cậu hỏi

“Không, cậu đang cầm một cái khung ảnh ma thuật mà tớ nhờ một phù thủy chế tạo ra để khiến cậu nghĩ rằng cậu đang thấy mấy tấm ảnh hồi xưa của tụi mình trong đó,” Beca đảo mắt. “Ừ đồ ngốc, nghĩ sao vậy hả?” Cô đã tự hứa với lòng mình rằng, dù thế nào đi nữa cô sẽ không khóc trước mặt Jesse.

“Cậu thật là,” Jesse cười. Rồi cậu nhanh chóng tiến tới, ôm Beca thật chặt.

“Tớ sẽ nói cái này, nhưng cậu phải hứa là không được nhắc lại một lần nào nữa.” Beca thở dài đẩy Jesse ra.

Jesse nhún vai. “Đang có hứng mà, sao lại không chứ?”

Beca hít thật sâu vào rồi bắt đầu nói. “Jesse, cậu đối với tớ rất giống như anh trai và tớ thật sự yêu quý cậu.” Cô mỉm cười. “Lớn lên cùng với chị gái thật sự rất chán, thế nên khi tụi mình gặp nhau và trở nên thân thiết, tớ thật sự rất vui.”

“Well Becs, tớ không biết nói gì khác ngoài.. cậu thật sự là một người chị gái rất tuyệt.” Jesse ôm Beca thật chặt. “Tớ cũng yêu quý cậu nhiều lắm,” cậu nói.

“Okay, sến súa đủ rồi.” Beca mạnh bạo xô Jesse ra.

Jesse vừa cười vừa lắc đầu. “Được rồi, nhưng đừng hòng mong tớ quên đi vụ này,” cậu nháy mắt.

“Im đi,” cô càu nhàu. Jesse đặt khung ảnh lên bàn phía sau mình.

“Nhân tiện, Nancy và cậu đang hẹn hò trở lại à?” Jesse hỏi khi chợt nhớ ra Beca đã đi chơi cùng Nancy

Beca thở dài. “Tớ chỉ không muốn ở một mình nên chỉ ra ngoài đi chơi với cô ấy một hôm. Tớ cũng có hỏi liệu cô ấy có muốn đến hay không,” Bec nhún vai.

“Thôi nào, cá là cô ấy sẽ đến mà,” Jesse đảo mắt

“Im đi, ý tớ không phải vậy.” Beca cốc vào đầu cậu. “Sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Bọn tớ chỉ là bạn. Hôm đó tớ cần một người để tâm sự nên tớ đã gọi cô ấy. Và cô đã rất tốt khi đồng ý đến gặp tớ.” Beca đáp.

“Vậy còn tớ thì sao?” Jesse hỏi.

“Tớ không muốn làm phiền cậu và Aubrey.” Cô nhún vai.

“Thế còn Chloe,” Jesse giả vờ hỏi.

Câu hỏi của Jesse khiến Beca bất động. Cậu đợi câu trả lời, nhưng thứ duy nhất nhận lại được, là sự im lặng từ Beca.

“Chloe không phải là bạn…và sẽ khômg bao giờ…” Beca cuối cùng cũng lên tiếng. Jesse định lên tiếng đáp lại thì có tiếng gõ cửa. Cậu vội vàng chạy đến và mở cửa.

“Chloe…hey,” cậu cố tình mở cửa rộng hơn để cô ấy có thể thấy Beca. Chloe buồn bã nhìn sang phía Beca. Nhưng sau đó nhanh chóng giấu đi sự buồn bã và quay về phía Jesse.

“Chỉ muốn hỏi là anh đã chuẩn bị xong hết chưa. 5 phút nữa sẽ bắt đầu,” cô mỉm cười

“Tôi chỉ cần giải quyết chút chuyện trong giây lát rồi sẽ ra ngay,” nói rồi cậu nhìn sang Beca và nháy mắt.

Beca không ngần ngại lườm Jesse một cái. Khỉ thật Jesse.

Chloe gật đầu khi thấy Jesse chạy về phía phòng tắm trong phòng. Cô cố bắt chuyện với Beca “Vậy…”

Beca vẫn im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt

“Em đang cho chị ăn bơ đó sao…?” Chloe hỏi.

“Phải,” Beca gật đầu.

“Tại sao?” Chloe khá bất ngờ khi thấy Beca thẳng thừng trả lời.

“Cô biết câu trả lời mà,” Beca chỉ đơn giản nói những điều mà cô cho là đúng. Bởi cô nghĩ rằng Chloe sẽ kể cho cô nghe chuyện Tom cầu hôn và đặc biệt là, Chloe đã đồng ý.

“Beca, chuyện của tối hôm trước…” Chloe tiến một bước về phía cô.

“Chloe, chúng ta tạm ngưng được không? Hôm nay là đám cưới của Aubrey và Jesse. Và tốt nhất là phù dâu lẫn phù rể danh dự của họ không nên cãi nhau. Vậy nên cứ giả vờ như việc đó chưa từng xảy ra và cứ tiếp tục cuộc sống của cô đi. Chả có vấn đề gì hết,” Beca thở dài.

Chloe có thể cảm thấy nước mắt mình đang dâng lên. Cô lùi lại và hướng về phía cửa ra vào. “Nếu đó là điều em muốn,” cô thì thầm.

“Phải,” Beca gật đầu. “Hẹn gặp cô ngoài đó.” Cô cố tình đứng im lặng, như một dấu hiệu để Chloe biết mà rời đi.

Ngay khi Chloe cảm thấy mình sắp khóc, cô vội vàng quay đi. Cô chạy ra khỏi phòng và hướng về phía nhà vệ sinh. Beca cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo cả lên trong khi cô đứng đợi Jesse.

Jesse mỉm cười bước ra khỏi nhà vệ sinh. “Đi được chưa?” Cậu hỏi.

Beca gật đầu. “Ngoài việc khóa quần của cậu chưa kéo lên, còn lại đều hoàn hảo,” cô nói dối, khiến Jesse hoảng hốt nhìn xuống chỉnh lại dây kéo của mình

“Cảm ơn” cậu cười trừ.

“Được rồi, ngài Swanson đã chuẩn bị kết hôn chưa?”

“Rồi!” Cậu gật đầu

“Vậy thì làm thôi.” Beca mỉm cười

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Tags: , ,